Chương 131: Trải Nghiệm Một Ít Chuyện Cũng Tốt
Ban đêm.
- Đại bá, ta mang cho ngươi một chút đồ tốt!
Diệp Hiểu Hiểu nhún nhảy về đến nhà trọ, đi đến trước mặt Diệp Tùy Phong.
- Là gì vậy?
Diệp Tùy Phong còn đang đọc sách, cũng không quay đầu lại mà hỏi.
- Cái này, ngươi nhìn một chút, uống rất ngon.
Diệp Tùy Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Hiểu Hiểu ôm một thùng gỗ không chênh lệch nhiều lắm với thân thể nàng, sau đó đổ ra một chút chất lỏng màu đỏ không rõ.
Lập tức, trong cả căn phòng đều tràn đầy mùi rượu nồng đậm, còn kèm theo mùi huyết tinh nhàn nhạt.
- Hoa!
Diệp Hiểu Hiểu vỗ tay phát ra tiếng, chất lỏng không rõ trong chén lập tức bốc cháy lên.
Sau đó, nàng bưng theo cái chén, đưa tới trước mặt Diệp Tùy Phong:
- Đại bá ngươi nếm thử đi.
Diệp Tùy Phong để quyển sách xuống, nhếch miệng.
Không cần thử, hắn cũng đã có thể nhìn ra, đây là một loại rượu máu pha trộn lượng lớn huyết dịch yêu thú đẳng cấp thấp.
Nhưng vì không muốn đả kích một mảnh hiếu tâm của cháu gái, hắn vẫn nhẹ nhàng nếm thử một miếng.
- Thế nào?
Mặt mũi Diệp Hiểu Hiểu tràn đầy chờ mong.
- Vẫn được, nhưng ta không thích.
Diệp Tùy Phong một lần nữa cầm sách lên:
- Nước uống này chỉ hợp với trẻ con mà thôi.
- Hì hì.
Diệp Hiểu Hiểu cầm lấy cái chén, uống hết rượu Quỷ Diễm còn lại, vẫn chưa thỏa mãn nói:
- Ta vốn chính là đứa trẻ mà.
Diệp Tùy Phong nhún vai, không thể phủ nhận.
- Ta cảm giác vẫn được rồi.
Diệp Hiểu Hiểu đặt thùng ở chỗ góc bàn, tự lo nói:
- Ta mua một trăm thùng, chuẩn bị mang về, cho tỷ ta, còn có Diệp Hoàng đường tỷ cũng nếm thử.
- Lúc đầu, ta dự định mua một ngàn thùng, nhưng khi đó có người nhất định phải trả tiền thay ta, ta mới cảm thấy không quá tốt, cho nên…
Nàng nói xong, lại phát hiện lúc này, Diệp Tùy Phong đang dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn nàng.
- Ngươi mua bao nhiêu?
- Một trăm thùng.
- Một thùng bao nhiêu tiền?
- 500 ngàn linh thạch.
- Người khác bỏ tiền ra?
- Ừ.
Diệp Hiểu Hiểu gật đầu nói:
- Nàng đối với ta rất tốt, là bạn ta mới kết giao được tối hôm nay.
Diệp Tùy Phong lần nữa để sách xuống, vuốt trán.
- Tiền bằng hữu thay ngươi trả tiền kia, tìm một cơ hội, tặng lại chút lễ đi.
- Sau đó, tiền tiêu vặt mỗi tháng của ngươi từ một trăm triệu linh thạch hạ xuống đến một trăm linh thạch.
Diệp Tùy Phong nói.
Diệp Hiểu Hiểu lập tức sững sờ.
- Tại sao vậy?
Nàng bị đả kích, ta có lòng tốt mang cho ngươi mỹ vị, ngươi lại giảm tiền tiêu vặt của ta.
Với lại, biên độ giảm này cũng quá lớn rồi!
- Vì sao thì ngươi tự nghĩ rõ ràng đi, sau khi ngươi nghĩ kỹ ta sẽ khôi phục lại tiền tiêu vặt của ngươi.
Diệp Tùy Phong nói xong, không để ý tới nàng nữa, một lần nữa cầm sách lên.
Diệp Hiểu Hiểu bĩu môi, nàng không biết rõ, mình rốt cuộc đã làm sai điều gì.
Nhưng đại bá quyết định khẳng định là có đạo lý.
Làm sao bây giờ?
Có thể làm sao, cố gắng nghĩ thôi.
Diệp Hiểu Hiểu cúi đầu, quay người rời khỏi phòng.
Sau một lát, Diệp Tùy Phong khẽ thở dài, lại buông sách xuống.
Bị nàng nháo trò như thế, sách này là thế nào cũng không đọc nổi nữa.
Diệp Hiểu Hiểu dưỡng thành cái tính tình này, thật ra chính hắn cũng có trách nhiệm, nhớ ngày đó, không nên tuỳ tiện đồng ý yêu cầu quá mức như vậy của nàng.
Khá lắm, một lần mua một trăm thùng.
Loại chuyện này, giống như có người đi Vạn Bảo Các, sau đó duy nhất một lần mua toàn bộ đồ của người ta.
Nào có loại người này?
Ừm…
Là có loại người này, nhưng ta không sợ nguy hiểm từ tiền mang đến này.
Không có thực lực đảm bảo, quá nhiều tài phú, thường thường chính là ngòi nổ để cho mình lâm vào nguy hiểm.
- Xem ra thỉnh thoảng phải thả con bé ra, nhiều tiếp xúc một chút với thế giới hiểm ác.
- Bằng không, con bé sẽ thật chỉ có thể mãi sống ở bên cạnh mình.
Diệp Tùy Phong lắc đầu.
Cũng may, trong lòng nha đầu này vẫn là tốt, mua nhiều đồ như vậy, cũng vì mang về chia sẻ cho nhóm Diệp Hoàng.
Mà không phải đơn thuần làm ẩu.
Trải nghiệm một ít chuyện cũng tốt.
Nghĩ tới đây, Diệp Tùy Phong không khỏi nhớ tới bọn người Diệp Hoàng.
Thời gian mấy tháng trôi qua, cũng không biết hiện tại bọn hắn thế nào rồi.
Hắn giơ tay lên, muốn thông qua Đại Đạo nhìn tình cảnh của bọn hắn.
Nhưng chần chờ một chút, vẫn buông xuống.
- Được rồi, mỗi người đều có con đường của mình, can thiệp quá nhiều, ngược lại không tốt lắm.
- Cứ để bọn hắn tự trải qua đi.
…
Liên minh Cửu Thành, thành mạnh nhất trong phạm vi Túc thành, thành Hoàng Diệp.
Đại lôi đài Trung Nguyên, một bóng người ngạo nghễ đứng thẳng.
Xung quanh nàng có mười tu sĩ tuổi trẻ, nhuốm máu ngã xuống đất.
Đối diện với của nàng, một thanh niên oai hùng bất phàm, vịn trường kiếm, nửa quỳ trên mặt đất.
- Thiên kiêu thành Hoàng Diệp cũng không có gì hơn cái này.
Diệp Hoàng thu lại trường kiếm, mũ che màu tím nhuốm máu, bay phất phới.
Thanh niên phun ra một ngụm máu tươi, tức giận nói:
- Diệp Hoàng, ngươi không nên quá phận!
- Quá phận?
Khóe miệng Diệp Hoàng nổi lên một tia cười lạnh:
- Còn nhớ rõ, khi chúng ta vừa tới thành Hoàng Diệp, sắc mặt của các ngươi như thế nào không?
- Kẻ quê mùa, đám người thành cấp thấp, đám người hạ đảng, loại người đê tiện!
- Ha ha, hiện tại, các ngươi bị loại đê tiện trong miệng mình đánh ngã xuống đất, trong lòng có cái cảm thụ gì?
Trên mặt thanh niên lúc xanh lúc đỏ, hắn nghe qua tên tuổi Diệp Hoàng, nhưng không ngờ nàng ta thế lại mạnh tới mức này.
Hơn mười thiên kiêu hai mươi tuổi trở xuống, tu vi Trúc Cơ kỳ trở lên của thành Hoàng Diệp, đồng thời vây công Diệp Hoàng, lại trong thời gian một nén hương ngắn ngủi, bị nàng đánh bại toàn bộ.
Mà còn là thảm bại!
Thậm chí có người bị chém giết tại chỗ!
- Cho dù chúng ta từng đắc tội, ngươi cũng không thể tâm ngoan thủ lạt như thế!
Hai mắt thanh niên đỏ như máu, trong mấy người bị giết, có bạn của hắn.
- Ra tay ác độc không từ thủ đoạn, là các ngươi dạy cho ta.
Diệp Hoàng chậm rãi tiến lên, lấy ra một cái hộp nhỏ, đặt ở trước mặt thanh niên.
Sau đó mở ra, trong đó xếp hai mười ngón tay chỉnh tề.
Mỗi một ngón tay đều là ngón tay cái của mỗi một người khác nhau.