Chương 132: Thí Thần…Thức Thứ Nhất!
- Lúc ấy, nếu các ngươi không xem người của điện Thanh Loan như đồ chơi, dằn vặt đến chết.
- Thì có lẽ, hôm nay sẽ không có hôm nay.
Một thanh dao găm, bị Diệp Hoàng từ bên hông rút ra.
Thanh niên nhìn chủy thủ lóe ra hàn quang, lại thấp giọng cười.
- Động ta, ngươi không đi ra khỏi thành Hoàng Diệp được.
Sắc mặt của Diệp Hoàng lạnh lùng.
- Không động ngươi, ta không thể quay về điện Thanh Loan.
- Phốc!
Máu tươi nóng hổi theo chủy thủ, nhuộm đỏ tay nàng.
Ánh mắt thanh niên, mang theo khó tin, còn có hoảng sợ chưa tan, dần dần trắng bệch.
Chủy thủ rút ra, thân thể thanh niên ngã nhào trên mặt đất, máu tươi nhuộm dần hộp chứa ngón tay.
Diệp Hoàng ngồi thẳng lên, gió nhẹ lay động mái tóc dài.
Giờ khắc này, nàng trở thành Điện chủ điện Thanh Loan chân chính.
- Con ta!
Bỗng nhiên, một âm thanh vang dội truyền đến.
Diệp Hoàng quay đầu nhìn lại, một người trung niên lôi mang theo uy thế rất lớn, điên cuồng xông đến.
Sau lưng hắn là một đám khí tức tu vi cường đại, theo sát phía sau.
Khi trung niên người nhìn thấy người thanh niên đổ gục dưới chân Diệp Hoàng thì hai mắt lập tức đỏ lên.
- Không ngờ ngươi lại giết hắn!
Người trung niên gầm thét, khí tức cuồng bạo bay thẳng về phía Diệp Hoàng.
Đó là khí thế cường đại thuộc về Kim Đan kỳ.
Nàng đứng ở trong đó, giống như một chiếc lá cây cô đơn.
- Ai dám làm tổn thương chủ nhân của ta!
Bỗng nhiên, một đoàn người mặc trang phục màu đen, nhảy lên lôi đài, đứng sau lưng Diệp Hoàng, cùng nhau chống đỡ niên uy áp mạnh mẽ đến từ người trung.
- Các ngươi, đều đáng chết!
Người trung niên tức muốn rách cả mí mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hoàng trước mặt.
Nhưng nàng lại không nhúc nhích chút nào, chậm rãi nói:
- Ta có thể hiểu được tâm trạng của ngươi, nhưng mà…
Nàng lấy ra một trang giấy trắng tràn đầy chữ:
- Chúng ta, đã ký giấy sinh tử.
Người trung niên nhìn giấy sinh tử, nhìn chằm chằm cái tên quen thuộc phía trên đó, bi thống và lửa giận dần dần thôn phệ lý trí của hắn.
- Lão Tử mặc kệ giấy sinh tử của ngươi!
- Ngươi giết con trai của ta, con độc nhất của ta!
- Hôm nay, cho dù lão Thiên Vương tới, ta cũng phải giết ngươi!
Hắn nổi điên, bạo phát ra toàn bộ lực lượng, mắt thấy sắp chém giết tới.
Diệp Hoàng khe khẽ thở dài.
- Vậy ngươi, cũng đừng trách ta.
Chỗ mi tâm, một cánh hoa màu tím nhạt chậm rãi bay xuống.
Diệp Hoàng rút trường kiếm ra, cánh hoa kia vừa rơi vào trên thân kiếm.
Trong nháy mắt hóa thành lưu quang màu tím giống như sắc trời.
- Đi chết đi!
Lúc này, người trung niên đã triệt để điên cuồng, liều lĩnh lao đến.
Mà Diệp Hoàng, sắc mặt vẫn như thường.
Nàng nhấc ngang trường kiếm, chậm rãi mở miệng.
- Thí Thần…
- Thức thứ nhất!
…………
Thành Hoàng Diệp là đại thành mạnh nhất trong phạm vi Túc thành.
Diện tích của nó lớn gấp mấy lần thành Vân Tiêu.
Từ phía trên nhìn xuống, nó giống như một tứ phương thể hợp quy tắc, tọa lạc phía trên một mảnh bình nguyên thổ địa phì nhiêu.
Nhưng hôm nay, một vết rách to lớn từ trong thành Hoàng Diệp kéo dài mà ra, trực tiếp đánh ra một vết nứt thật sâu trong tòa thành trì này!
Một người trung niên, đứng ở giữa lôi đài, nhìn điểm xuất phát của vết rách, yên lặng không nói.
Ở bên cạnh hắn, một thiếu nữ ôm thật chặt cánh tay của hắn, sắc mặt trắng bệch.
Chính là Nhiếp Tiểu Duẫn tham gia hội Túy Mộng.
- Cha, cái này… Thật là Diệp Hoàng kia gây nên sao?
m thanh nàng ta run rẩy, nàng ta không cách nào tưởng tượng, sức mạnh cỡ nào mới có thể mở ra một đường vết nứt lớn như vậy ở thành Hoàng Diệp.
Nếu như ngày ấy, Diệp Hoàng dùng chiêu này đối phó mình, chỉ sợ…
Người trung niên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này, mấy bóng người cường đại cấp tốc bay tới, từ trên trời giáng xuống.
Bọn hắn rơi xuống bên cạnh người trung niên, nhìn vết kiếm cực lớn trước mặt này, sắc mặt bọn hắn hoảng sợ.
- Nhiếp gia chủ!
Một người đi lên phía trước, hỏi:
- Người của điện Thanh Loan đâu?
- Đi rồi.
Nhiếp gia chủ nói.
- Chạy trốn?
- Không.
Nhiếp gia chủ lắc đầu:
- Sau khi nàng ta giết chết Hoàng gia chủ, cũng không hề rời khỏi, mà đứng đây đợi chúng ta đến.
Người kia sững sờ:
- Sau đó thì sao.
Nhiếp gia chủ nhẹ nhàng thở dài:
- Ta để nàng ta đi.
- Cái gì?
Một gia chủ khác kinh ngạc nói:
- Sao ngươi có thể để nàng ta đi, nàng ta đã khiêu khích thành Hoàng Diệp chúng ta như thế, nhất định phải để nàng ta trả giá đắt mới được!
Nhiếp gia chủ quay đầu, mặt không thay đổi nhìn hắn.
- Ngươi nghĩ tới Diệp Tùy Phong chưa?
Mấy người khác lập tức sững sờ.
Đúng vậy, con gái mà đã mạnh như vậy, cha của nàng ta thì sao?
Diệp Tùy Phong lấy sức một mình thống nhất thành Vân Tiêu, đồng thời thành lập một tòa thành mới mà người thường không cách nào tưởng tượng được.
Lần đó bọn hắn tới chậm, chỉ còn lại chữ “Diệp” treo cao phía trên thành Vân Tiêu.
Chỉ nhìn thoáng qua đã làm cho tâm thần bọn hắn chấn động, kém chút bị trọng thương.
Người như vậy, bọn hắn làm sao có thể là địch?
Bầu không khí yên tĩnh lại một lát, một người lên tiếng hỏi:
- Hoàng gia chủ đâu?
- Ở chỗ này.
Nhiếp gia chủ mở tay ra, một ngón tay cái đã gãy mất, xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
- Đây là…
Trong lòng mấy người khác lập tức giật mình.
- Là trả thù, cũng là cảnh cáo.
Nhiếp gia chủ nhìn phương hướng thành Vân Tiêu xa xa.
- Có lẽ… Sau này chúng ta phải đưa cống phẩm đến bên kia.
…
Thành Vân Tiêu.
- Đông! Đông! Đông!
Ba tiếng chuông vang, vang vọng nội thành.
Một đại viện mới tinh từ từ mở ra cửa lớn.
Bảng hiệu phía trên cũng theo cửa lớn mở ra, rơi xuống miếng lụa che phía trên.
Hai chữ to, rồng bay phượng múa, khẳng khái hữu lực.
Thiên Hạ!
Sau khi cửa lớn mở ra, một đám người trẻ tuổi mặc tố y màu lam nhạt, xếp thành bốn đội ngũ thật dài, theo thứ tự đi vào trong viện.
Một người cầm đầu trong đó là một nữ hài tuổi rất nhỏ.
Sắc mặt của nàng nghiêm túc, chính là nữ hài chạy thoát trong tay Lý Sanh Ca, Tiểu Y.
Sau khi cửa lớn, một pho tượng to lớn cao tới vài chục trượng, đứng sừng sững ở chính trung tâm quảng trường.
Bộ dáng pho tượng chính là Thành chủ thành Vân Tiêu, Diệp Tùy Phong!