Chương 142: Đại Thiên Thần Tới
Lang Nữ nhìn biển hoa mênh mông, cười lắc đầu:
- Ta nhận thua.
- Ta thừa nhận đã đánh giá thấp khống chế của ngươi đối với ảo cảnh.
- Ở đây, ta không tìm thấy bất cứ phương pháp nào có thể đánh vỡ ảo cảnh.
Diệp Hiểu Hiểu cười hì hì một tiếng.
Đây cũng không phải là huyễn cảnh, là mộng cảnh.
Nhưng, nàng cũng không định giải thích, đại bá đã nói, vĩnh viễn không nên nói lai lịch của mình cho người khác biết.
Dù hắn là người mà ngươi vô cùng thân cận.
Sau một lát, đại đấu trường Bình Dương.
Chính giữa một đóa hoa hồng to lớn, Lang Nữ chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt nàng thanh tịnh, trong mắt bình thản.
Đám người xem tranh tài, sắc mặt bọn họ nghi hoặc, bọn hắn cũng không rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Theo kết quả tuyên bố, bọn hắn mới biết được, người thắng trận là Diệp Hiểu Hiểu.
Trong trận đấu tiếp theo, Diệp Hiểu Hiểu một đường quá quan trảm tướng, lên như diều gặp gió.
Trong trận quyết chiến cuối cùng, nàng đánh bại Thạch Trọng có danh xưng là thiên tài vô địch, quan chủ chi tử, đoạt được vị trí đứng đầu.
Trở thành đại hắc mã chân chính đi được đến cùng của đại hội Thần Tứ năm nay.
Đối với nhi tử bại trận, Thạch Hào Kiệt cũng không có gì tiếc nuối, người trẻ tuổi chịu chút ngăn cản là chuyện tốt.
Với lại hắn biết, Diệp Hiểu Hiểu chính là hậu bối của đại tu phương nam!
Sao có thể không bất phàm?
Thứ tự, đã xác định được.
Tiếp đó, chính là khâu cuối cùng của đại hội Thần Tứ, cũng là khâu quan trọng nhất, tế tự.
Thạch Hào Kiệt tự mình đi lên lôi đài, tạo dựng một tế đàn khổng lồ.
Vô số tế phẩm trân quý tuyển chọn tỉ mỉ được bày ra đầy tế đàn.
Sau đó, hắn lại bắt đầu tế tự đối với ại Thiên Thần, ý đồ gọi ý chí của hắn!
Thần thức Diệp Tùy Phong luôn khóa chặt trên bầu trời.
Nhưng làm cho hắn cảm thấy thất vọng là phía sau hư không, ngoại trừ Độ Kiếp kỳ đã sớm chạy đến kia ra thì không còn bất luận sinh linh hoặc ý thức gì nữa.
Chắc Đại Thiên Thần chỉ là một âm mưu sao?
- Thiên Thần giáng lâm!
Theo Thạch Hào Kiệt mở cánh tay ra, ngửa mặt lên trời gào to.
Trong trời cao bỗng nhiên thay đổi bất ngờ.
Một khuôn mặt to lớn mang theo uy nghiêm nặng nề, dần dần xuất hiện ở trên bầu trời.
Đó là một gương mặt gấu.
Vô số tường vân, hóa thành lông tóc thật dài, nhấp nhô như gợn sóng.
Ánh mắt nó đạm mạc, bao quát chúng sinh.
- Khấu kiến Đại Thiên Thần!
Thạch Hào Kiệt dẫn đầu quỳ xuống, trong đấu trường, bao gồm nơi khác trong Bình Dương Quan, gần như tất cả mọi người đều thành kính quỳ lạy trên mặt đất.
- Hô ——
Theo Đại Thiên Thần hô hấp, hai luồng sương trắng từ trong mũi của nó phun ra.
Sương trắng nhanh chóng lan tràn ra, che đậy cả tòa Bình Dương Quan, sau đó, chầm chậm hạ xuống.
Diệp Tùy Phong bắt lấy một vòng sương trắng, đầu ngón tay nhéo nhéo.
Chỉ là Linh Khí Nguyên Dịch pha loãng hơn ngàn lần thôi.
Nhưng dù vậy, đối với tu sĩ bình thường thì đó cũng một loại tạo hóa cực lớn!
Bọn hắn cảm nhận được linh khí nồng nặc, cảm kích rơi nước mắt, thành tín đầu lâu, chôn càng sâu hơn.
- Ầm ầm!
Bỗng nhiên, một cánh tay gấu màu đen to lớn từ trên trời giáng xuống, lòng bàn tay nặng nề rơi vào trên lôi đài, gần như chiếm hơn một nữa diện tích lôi đài.
Tay gấu từ từ mở ra.
Mười cái bình nhỏ trong suốt sáng long lanh xuất hiện trong lòng bàn tay nó.
………….
Diệp Tùy Phong rất thất vọng, vô cùng thất vọng!
Vốn cho rằng, vị được lưu truyền trên sách cổ này, được toàn bộ vương quốc Vĩnh Đông tín ngưỡng, chí ít cũng có được thực lực đứng đầu phương thế giới này.
Nhưng ai biết, chỉ đến một tiểu gia hỏa Độ Kiếp kỳ.
Hắn còn tưởng là mình đã tìm được người đứng phía sau màn rồi chứ!
Nhìn bàn tay gấu đen như mực nhô ra từ trong hư không.
Hoàn toàn đúng là rất đen, nhưng người này không làm được việc khoa tay múa chân trong dòng sông thời gian.
- Tiền bối, ngài xem, đó chính là Đại Thiên Thần!
Sắc mặt Giản Tinh Tuyền chấn kinh, nhìn vĩ lực từ trên trời giáng xuống, thân thể cũng nhịn không được bắt đầu run rẩy.
Diệp Tùy Phong nghiêng đầu nhìn hắn ta, thật sự là không biết nên nói gì cho phải.
Lúc này, trên lôi đài, Thạch Hào Kiệt đã cực kỳ cung kính nâng mười bình nhỏ phát sáng lấy từ trong tay Đại Thiên Thần.
Ngoại trừ mấy người Diệp Hiểu ra thì những người khác đều hai mắt tỏa ánh sáng.
Thiên Thần dịch cấp 2!
Đối bọn hắn thì đây chính là thần vật!
- Đây là phúc phận của Đại Thiên Thần, các ngươi nhất định phải càng thêm thành kính đối với nó, dốc lòng tu luyện!
Thạch Hào Kiệt nói xong, tự mình đưa Thiên Thần dịch cấp 2 cho mỗi người.
Diệp Hiểu Hiểu vụng trộm mở ra cái bình ra nhìn một chút.
Không sai, đây là thứ trước đó nàng dùng để tắm…
Đại Thiên Thần thật quá keo kiệt!
- Đại hội Thần Tứ, ba người đứng đầu ra khỏi hàng!
Bỗng nhiên, Thạch Hào Kiệt quát lớn.
Thạch Trọng, còn có Minh An Đồ của Đại Thiên Minh, lập tức phóng ra một bước về phía trước.
Diệp Hiểu Hiểu nhìn một chút, cũng vội vàng đi ra.
- May mắn!
Thạch Hào Kiệt tràn đầy tự hào mà nhìn con trai của mình, sau đó vừa nhìn về phía hai người khác, lớn tiếng nói:
- Lập tức đi đến lòng bàn tay Đại Thiên Thần, nó sẽ mang các ngươi đi đến Thần Quốc!
Mấy người khác lập tức quăng tới ánh mắt hâm mộ đối với bọn hắn.
Ba vị trí đầu đều có thể được Đại Thiên Thần tự mình tiếp dẫn, đi đến Thần Phủ tu luyện, tạo hóa này có thể chỉ có một lần trong cuộc đời.
Trên mặt Hoa Nhung thì tràn đầy không cam lòng.
Bởi vì hắn chỉ bại bởi một chiêu của Minh An Đồ, cho nên rơi xuống vị trí thứ tư, đã mất đi vị trí vô cùng trân quý lần này.
- Cha! Hài nhi nhất định không phụ kỳ vọng!
Thạch Trọng nặng nề dập đầu mấy cái đối với Thạch Hào Kiệt, sau đó đầy cõi lòng chờ mong cùng hưng phấn, đi vào lòng bàn tay Đại Thiên Thần.
Minh An Đồ cũng từ giã với người thân của mình, dứt khoát quyết nhiên đi tới.
Mà Diệp Hiểu Hiểu lại có sắc mặt bàng hoàng, thỉnh thoảng nhìn về phía đài cao.
Làm sao bây giờ?
Lên hay là không lên?
- Tiền bối, tiền bối?
Giản Tinh Tuyền tỉnh lại Diệp Tùy Phong đang trầm tư.
- Thế nào?
- Đại Thiên Thần sắp mang Hiểu Hiểu cô nương đi, ngài không đi qua nói lời tạm biệt với nàng ấy sao?
Giản Tinh Tuyền chỉ về phía giữa lôi đài, nói.