Chương 143: Ta Đã Chờ Hắn Hơn Nửa Tháng
Diệp Tùy Phong ồ một tiếng, một nụ cười kỳ quái xuất hiện ở trên mặt.
- A ha ha.
- Đi, đương nhiên đi!
Nói xong, hắn vươn người đứng dậy, trong giây lát đã đến bên cạnh Diệp Hiểu Hiểu.
- Đại bá!
Diệp Hiểu Hiểu lập tức vui vẻ, nhảy qua đến ôm Diệp Tùy Phong.
Những người khác liên tục ghé mắt, Lang Nữ cũng quăng tới ánh mắt tò mò.
Nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy người lớn trong nhà Diệp Hiểu Hiểu, giống như ngoại trừ đẹp trai ra thì cũng không có gì quá sáng chói nha.
- Làm tốt lắm, sau này tiếp tục cố gắng, chớ để cho các tỷ tỷ của ngươi bỏ rơi quá xa.
Diệp Tùy Phong cười vuốt tóc của nàng.
- Ta mới sẽ không đâu, đến lúc đó trở về, ta nhất định sẽ đánh ngã từng người bọn hắn.
Diệp Hiểu Hiểu quơ nắm tay nhỏ.
Lúc này, Thạch Hào Kiệt bỗng nhiên bu lại.
- Vị này… Diệp đại nhân.
Hắn tùy tiện ôm quyền, nói:
- Hậu bối của ngài cần phải đi, chúng ta không thể để cho lão nhân gia Đại Thiên Thần ông ta chờ quá lâu.
Diệp Tùy Phong ngẩng đầu.
Một đôi mắt đạm mạc làm trong lòng Thạch Hào Kiệt bỗng nhiên có chút run rẩy.
- Ha ha.
- Hắn mới đợi bao lâu?
- Ta đã chờ hắn hơn nửa tháng.
Diệp Tùy Phong từ tốn nói.
- Người của Vạn Bảo Các, ngươi ăn nói cẩn thận!
Thạch Hào Kiệt chau mày, hắn đều đã nghe Giản Tinh Tuyền nói, đây là một vị đại năng Vạn Bảo Các đến từ phương nam, tính tình không tốt, không nên tùy tiện trêu chọc.
Xuất phát từ cân nhắc an toàn cho Bình Dương Quan, hắn cũng vẫn luôn là làm như thế.
Dù là người này không có chút tôn trọng nào đối với mình, hắn cũng chỉ để ở trong lòng.
Nhưng giờ khắc này, hắn không ngờ lại nói năng lỗ mãng đối với Đại Thiên Thần như thế.
Thạch Hào Kiệt, nhịn không được!
- Người phương Nam, Đại Thiên Thần đang ở trên trời nhìn xuống, ngươi cũng không nên vì nói sai mà ảnh hưởng đến tiền đồ của hậu bối, cũng tìm phiền phức cho mình!
Thạch Hào Kiệt trầm giọng hét đến.
Diệp Tùy Phong vỗ bả vai nhỏ của Diệp Hiểu Hiểu, để nàng trước buông mình ra.
Sau đó, hắn chậm rãi đi ra phía trước.
- Cái kia vừa rồi, ta đến chào hỏi hắn.
Nói xong, hắn đi về phía tay gấu đen kịt của Đại Thiên Thần.
- Các ngươi đi xuống trước đi, có lẽ nơi này lát nữa sẽ không quá an toàn.
Nhìn hai thiếu niên trên tay gấu, Diệp Tùy Phong mở miệng nói.
Hai người bọn họ sững sờ, mình đang ở trên tay Đại Thiên Thần, còn có thể có cái gì không an toàn?
- Ngươi làm càn!
Lúc này, Thạch Hào Kiệt cũng rốt cục nhịn không được.
Khí thế Hợp Thể kỳ cường đại ầm vang bộc phát trên lôi đài.
Hắn ta ra tay chính là tuyệt chiêu mạnh nhất, một quyền cuồng bạo, đột nhiên đánh về phía hậu tâm Diệp Tùy Phong.
Nhưng, Diệp Tùy Phong ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một chút, chỉ là nhẹ nhàng phất phất tay ra sau lưng.
Lập tức, Thạch Hào Kiệt đã bay trên không trung, con ngươi co rút nhanh!
Một loại nguy cơ sinh tử để cho người ta rùng mình, mãnh liệt bộc phát ở sâu trong linh hồn, trong chốc lát, hắn ta ôm lấy hai tay, đổi công làm thủ, cản trước người.
- Đùng!
Năng lượng to lớn đột nhiên nổ tung trên lôi đài!
Chỉ nhìn thấy, một đám người, bao gồm cả Thạch Hào Kiệt, như là Thiên Nữ Tán Hoa, toàn bộ bị đánh bay ra ngoài, té ngã trên đất.
Trong nháy mắt chỉ còn lại Diệp Tùy Phong và Diệp Hiểu Hiểu bình yên đứng ở trên lôi đài.
- Ta nói, rời khỏi.
Diệp Tùy Phong lạnh nhạt nói.
Thạch Hào Kiệt nằm dưới đất kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm lớn máu tươi.
Sắc mặt hắn hoảng sợ!
Vừa rồi, hắn giống như bị một loại vĩ lực chí cường thiên địa đụng phải, cho dù đối mặt với ý chí của Đại Thiên Thần, hắn cũng chưa từng sợ hãi như thế!
- Con ta!
Thạch Hào Kiệt vội vàng nhìn về phía nơi khác, tìm kiếm con của mình.
Nhưng rất nhanh, hắn ta đã phát hiện, những người khác cũng không khác gì mình, cũng chính là bị đánh bay ra khỏi lôi đài mà thôi, cũng không gặp phải thương tổn quá lớn.
Nhưng loại tình huống này làm làm cho Thạch Hào Kiệt càng thêm hoảng sợ.
Kẻ mạnh cỡ nào mới có thể trong khoảnh khắc đó, làm được tinh tế như thế!
- Xong đời…
Trên đài cao, Giản Tinh Tuyền tê liệt ngồi trên ghế.
Làm sao bây giờ, hay vẫn chọc tới vị tồn tại kinh khủng này.
Tiền bối, đến tột ngài cùng muốn làm cái gì?
Hắn gian nan ngẩng đầu, nhìn lôi đài.
Lúc này, Diệp Tùy Phong đã đi tới trước tay gấu, hắn ngẩng đầu, nhìn mặt gấu to lớn uy phong lẫm lẫm, nhếch miệng cười một tiếng.
- Làm sao?
- Dọa dọa ngươi à?
……….
Nhìn gương mặt gấu khổng lồ trên đỉnh đầu, Diệp Tùy Phong giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt trên lòng bàn tay gấu của nó.
- Chúng ta, đến tâm sự.
Diệp Tùy Phong nói.
Lúc này, Đại Thiên Thần hình như cũng tức giận.
Tường vân hình thành lông tóc dài nhỏ lại dần dần bắt đầu biến thành màu đen.
Phẫn nộ ngập trời từ trên mặt gấu kia cuồng ép xuống.
- Xong, Đại Thiên Thần nổi giận!
Sắc mặt của Thạch Hào Kiệt sợ hãi, sợ hãi cảm nhận được loại vĩ lực kia.
Đại Thiên Thần, không thể nghịch!
Hắn nhìn về phía bóng người nhân loại trên lôi đài kia, hắn ta đến cùng như thế nào mới có thể tiếp nhận cơn giận của Thần?
- Hoặc ngươi xuống đây, hoặc ta đi lên.
Nhưng sắc mặt Diệp Tùy Phong lạnh nhạt, không có chút dáng vẻ sợ hãi nào.
Nhưng Đại Thiên Thần lại có vẻ như cũng không muốn xuống.
Nó hét lớn một tiếng chấn động màng nhĩ, lông tóc thật dài cuồng loạn phiêu động!
Sau đó, tay gấu trên lôi đài lại bắt đầu chậm rãi giơ lên.
Diệp Tùy Phong nhẹ nhàng lắc đầu.
- Hôm nay, nếu ngươi không nói rõ ràng sẽ không đi được.
Nói xong, hắn một tay đè ép tay gấu to lớn, đột nhiên ép xuống!
- Đùng!
Chấn động to lớn làm cho người ta đứng không vững, cảm giác trời đất quay cuồng, giống như vừa rồi, toàn bộ Bình Dương Quan đều hơi nhúc nhích một chút!
Trên đài cao, Giản Tinh Tuyền kinh hãi muốn tuyệt.
Hắn ta nhìn thấy, Diệp Tùy Phong chỉ dựa vào một tay đã đè Đại Thiên Thần xuống, lôi đài được vô số trận pháp che kín trực tiếp bị nện ra một cái hố thật to, vô số vết nứt rất nhỏ từ cái hố nhỏ dọc lan rộng ra.
Tiền bối, là muốn chính diện cứng rắn với Đại Thiên Thần sao?