Chương 147: Dễ Như Trở Bàn Tay
- Hắn xong, trận pháp kia sẽ không ngăn cản công kích từ trong ra ngoài!
Trên lưng Thất Thải Loan Điểu, gấu nhỏ ngạc nhiên hô.
- Phanh!
Diệp Hiểu Hiểu đấm lên đầu nó một cái.
- Đừng quên, bây giờ ngươi là tù binh đấy!
Nàng răn dạy xong, nhìn về phía Diệp Tùy Phong, trên mặt nàng hơi có chút lo lắng, dù sao, khí thế của Kim Long kia thật sự quá mạnh!
Đại bá có thể thắng được không?
- Vậy được.
Diệp Tùy Phong thấy Vĩnh Đông Hoàng đánh đến, mặt hắn không biểu cảm, Thiên Đạo Giới trên tay lần nữa phóng ra ánh sáng.
Ngay sau đó, vô số thiên đạo pháp tắc đâm vào trên đại trận Hoàng Thành điên cuồng lay động!
Chỉ trong thời gian nháy mắt, vết nứt trên đại trận đã tăng mấy lần.
Sau đó, “Răng rắc” một tiếng, trực tiếp sụp đổ!
Thiên đạo pháp tắc giống như con rắn dài du tẩu trên bầu trời, sau khi phá hủy đại trận thì trực tiếp vọt thẳng tới con Ngũ Trảo Kim Long kia!
- Ầm ầm!
Tiếng nổ đùng đoàng chấn vỡ màng nhĩ vang lên trên không trung.
Hai lực lượng cường đại điên cuồng đụng nhau.
Sau đó, Ngũ Trảo Kim Long trực tiếp bị thiên đạo pháp tắc xé nát tại chỗ, hóa thành bột mịn!
Sau khi phá hủy Kim Long, lực lượng pháp tắc hình thành, thế công không giảm, lần nữa phóng tới Vĩnh Đông Hoàng.
- Toàn lực công kích!
Hắn ta kinh hãi muốn tuyệt, căn bản không ngờ rằng, đại trận Hoàng Thành được xưng là không bao giờ bị tổn hai lại bị người này đánh nát trong khoảnh khắc.
Với lại công kích kinh khủng hội tụ toàn bộ sinh linh toàn thành, ở trước mặt người kia lại nhỏ yếu giống một con kiến.
Hiện tại, chỉ có thể đặt hi vọng cuối cùng lên chiến thuyền Cửu Thiên.
Theo Vĩnh Đông Hoàng rống to, tất cả tu sĩ trên chiến thuyền bắt đầu điên cuồng phóng thích tu vi.
Ngay sau đó, trong miệng con rồng ở cao nhất của chiến thuyền, cấp tốc tích tụ một cỗ năng lượng cường đại đến cực hạn!
Trước một khắc pháp tắc công kích đến, năng lượng hủy thiên diệt địa đã từ trong miệng rồng phun ra ngoài!
- Đùng!
Tiếng nổ lớn, lần thứ hai vang lên!
Ánh sáng chói mắt làm cho người ta căn bản không thể mở mắt.
Sau khi dần dần khôi phục tầm mắt, các cư dân hoàng thành Vĩnh Đông hoảng sợ nhìn thấy.
Chiến thuyền Cửu Thiên trong truyền thuyết kia đã triệt để nổ bể, mảnh vỡ bay đầy trời, gần như che đậy toàn bộ bầu trời của hoàng thành.
Bọn hắn co quắp ngã xuống đất, tràng cảnh kinh khủng nhìn thế giới kia diệt, một cảm giác lạnh buốt, từ đỉnh đầu cấp tốc lan tràn đến gót chân.
- Ngô Hoàng… Thua?
Vĩnh Đông Hoàng máu me khắp người.
Linh kiếm Thiên cấp cực phẩm trên tay đã hoàn toàn vỡ vụn.
Hắn ta nhìn về phía mảnh vỡ chiến thuyền rơi xuống Hoàng Thành, trong mắt chỉ toàn là mờ mịt.
Vì sao lại có người mạnh mẽ như thế!
Cường đại đến để cho người ta tuyệt vọng, để cho linh hồn người ta run rẩy, phát lạnh thấu xương!
Trận chiến đấu này, chỉ có một từ ngữ có thể hình dung.
Dễ như trở bàn tay!
Một sức mạnh dẫn dắt thân thể của hắn ta, chậm rãi bay về phía trước, đứng ở trước mặt Diệp Tùy Phong.
- Người sau lưng ngươi đã từ bỏ ngươi sao?
Diệp Tùy Phong từ tốn nói.
Vĩnh Đông Hoàng nhìn lên âm thanh cao lớn trước mặt, cười đau thương một tiếng:
- Chờ bọn hắn đến, ngươi không đi được.
Diệp Tùy Phong lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi quá tự phụ.
- Đúng vậy.
Bỗng nhiên, một âm thanh từ trong hư không truyền đến.
Ngay sau đó, một người thanh niên mặc tố y chậm rãi hiện ra.
- Hắn ở vị trí ca cao lâu dài, thật sự đã quên sứ mệnh lúc đầu của mình.
Thanh niên mở miệng nói, sau đó vung tay lên một lá cây màu trắng xóa, trống rỗng xuất hiện.
Diệp Tùy Phong nhìn thấy, lá cây kia giống như đúc với chiếc lá trong tay mình.
Chính là lá của Đại Thụ Khải Mông.
Lá cây đón gió nhanh chóng lớn lên, che đậy phía trên hoàng thành, ngăn cản mảnh vỡ chiến thuyền rơi xuống.
Những mảnh vỡ kia đều là vật cực kỳ nặng nề, nếu để rơi vào trong thành như thế, gần như có thể phá hủy phần lớn kiến trúc trong hoàng thành, khẳng định tử thương vô số.
Thanh niên này đang bảo vệ cư dân trong Hoàng Thành.
Sau đó, hắn ta thu lại chiếc lá, đi đến trước mặt Diệp Tùy Phong, khom người cúi đầu.
- Tiền bối thứ tội, lão sư nhà ta chờ ngài đã lâu.
………….
Thanh niên mặc bộ trang phục màu xanh mang theo giọng bình tĩnh, tư thái lại đặt rất thấp.
- Ngươi là ai? Sư phụ nhà ngươi là ai?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Người ta nói chuyện nhẹ nhàng với hắn, hắn đương nhiên cũng nguyện ý nói chuyện nhẹ nhàng với người ta.
- Ta tên là Vũ Hồng, ngài cũng có thể gọi ta là Cửu Hoàng Tử.
Nói xong, hắn ta hướng về phía Vĩnh Đông Hoàng:
- Con trai thứ chín của hắn.
Diệp Tùy Phong khẽ nhíu mày, thanh niên này lại là con trai của Vĩnh Đông Hoàng.
Nhưng nhìn bộ dáng của hắn ta hình như không có chút nào để cha của hắn ta vào mắt, căn bản cũng không có nửa điểm tôn trọng.
- Về phần sư phụ của ta.
Vũ Hồng cười nói:
- Tiền bối, thật sự là có lỗi, ta không thể nhắc đến tên của lão nhân gia ngài ấy trong chủ thế giới, nếu không sẽ có chuyện không tốt xảy ra.
- Cũng bởi vì vậy nên ngài ấy không cách nào tự mình đến đây đón tiếp tiền bối, còn xin tiền bối thông cảm.
Vũ Hồng lần nữa khom người.
- Hắn ta không có ở chủ thế giới?
Diệp Tùy Phong vươn tay, ném gấu nhỏ ở trên lưng Loan Điểu tới.
- Chẳng lẽ nói, sư phụ nhà ngươi cũng là một con gấu?
Gấu nhỏ vẫn còn đang trong sự khiếp sợ vừa rồi, bỗng nhiên bị bắt tới, con mắt có chút mơ hồ.
Sau đó, nó nhìn thấy thanh niên trước mặt, lập tức bắt đầu kích động:
- Đại ca Vũ Hồng, nhanh cứu ta!
- Phú Quý?
Vũ Hồng cũng ngẩn người, sau đó lắc đầu nói:
- Tiền bối, sư phụ ta cũng không phải là tộc Viễn Cổ Chiến Hùng, ngài ấy cũng như chúng ta, đều là nhân loại.
- Ngài ấy chỉ là cùng nhau sinh tồn với nhất tộc Chiến Hùng ở trong tiểu thế giới kia thôi.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, hắn cũng không muốn có quá nhiều liên hệ với một con gấu.
- Nếu hắn đã sớm dự đoán được ta muốn tới, vậy thì đi thôi.
Diệp Tùy Phong nói.
- Mời tới bên này.
Vũ Hồng khom người, nhường ra vị trí.