Chương 148: Thiên Cơ Lão Nhân
Diệp Tùy Phong đi thẳng về phía trước, Thất Thải Loan Điểu cũng vội vàng theo sau.
Khi đi ngang qua Vũ Hồng, gấu nhỏ quăng tới cho hắn ta ánh mắt đáng thương.
Nhưng Vũ Hồng chỉ bất đắc dĩ nhún vai.
Sau khi mấy người đi, Vũ Hồng cúi đầu xuống, nhìn cư dân Hoàng Thành vẫn như cũ chưa hoàn hồn, khe khẽ thở dài.
- Sư phụ, hắn thật là người ngươi muốn tìm sao?
- Vừa rồi, đối với mấy triệu sinh linh này, hắn lại không có chút thương hại nào…
Sau khi lần nữa thở dài, Vũ Hồng đi theo bọn người Diệp Tùy Phong cùng nhau tiến lên, không để ý Vĩnh Đông Hoàng đang hấp hối tí nào.
Sau một lát, mấy người Diệp Tùy Phong đã đi tới cung điện cao nhất Hoàng Thành.
Nơi này đã ở trên tầng mây, nhưng phía sau cung điện vẫn còn có một mảnh sơn thủy, tiên ý quanh quẩn.
- Lối vào tiểu thế giới, ở ngay chỗ này.
Vũ Hồng dừng bước lại, chỉ ao nước trước mặt.
Ánh mắt Diệp Tùy Phong sáng lên, thông qua tầm mắt Thiên Đạo, hắn có thể nhìn thấy, phía sau này này thật sự có một mảnh không gian khác biệt, đồng thời đây là một thế giới tự thành, không có chút nào liên quan với chủ thế giới.
Nếu không cố ý dò xét sẽ rất khó phát hiện cửa vào này, thật sự là ẩn tàng đủ sâu.
- Đi thôi.
Diệp Tùy Phong trực tiếp bước vào ao nước, Thiên Đạo Giới trên tay phát ra ánh sáng mịt mờ, bao phủ toàn thân của hắn.
Không có cách, hiện tại hắn quá mạnh, mỗi khi ra vào một thế giới đều cần Thiên Đạo giới ngụy trang.
Nếu không, không đợi hắn đi vào, thế giới đã vỡ nát.
Trời đất đảo ngược.
Sau khi xuyên qua ao nước, Diệp Tùy Phong phát hiện, mình đi tới một mảnh thảo nguyên.
Thảo nguyên không lớn, nhưng ở trung tâm nó có một gốc cây to lớn, đứng một mình ở nơi đó.
Thân cây, lá cây của nó, tất cả đều là màu trắng, chính là Đại Thụ Khải Mông!
Ở dưới gốc Đại Thụ Khải Mông, mấy con gấu dáng dấp không khác Phú Quý lắm đang lười biếng nghỉ ngơi bên cạnh một đầm nước.
Phía trên đầm nước có một ngọn tháp nhỏ đang nhẹ nhàng lơ lửng.
Diệp Tùy Phong khiêu mi.
Tháp nhỏ này lại là một tháp Khởi Nguyên Vạn Vật, nhưng nó chỉ có tám tầng.
- Tiền bối, lão sư ta đang ở đây.
Lúc này, Vũ Hồng cũng tiến vào, sau đó, hắn huýt sáo một cái.
Nghe thấy tiếng huýt sao, mấy con gấu nhỏ dưới gốc cây lập tức chạy vội tới, vây quanh người Diệp Tùy Phong, tò mò nhìn hắn.
- Quao! Thật sự là tổ gấu!
Mấy người Diệp Hiểu Hiểu cũng tiến vào, lúc này, Thất Thải Loan Điểu đã thu nhỏ, đứng ở trên bờ vai của nàng.
Sắc mặt của Lang Nữ chấn kinh, một đám Đại Thiên Thần…
- Tiền bối.
Bỗng nhiên, Vũ Hồng có chút ngượng ngùng nói:
- Phú Quý còn nhỏ, có lẽ trong lúc vô tình vô lễ với ngài, không biết… Ngài có thể tha cho nó một lần hay không?
Diệp Tùy Phong không nói gì, tiện tay ném gấu nhỏ xuống dưới.
Nếu như đã tìm được chính chủ, vậy nó cũng không còn tác dụng gì nữa.
Gấu nhỏ rơi xuống đất, lập tức nước mắt rưng rưng, bổ nhào đến bên cạnh mấy con gấu khác.
- Ta sẽ không bao giờ nhận nhiệm vụ kia nữa, ô ô…
Không để ý đến đám người kia, Diệp Tùy Phong một thân một mình, chậm rãi đi đến dưới gốc Đại Thụ Khải Mông.
Một lão nhân gầy da bọc xương, hình như đã khô cạn, mắt nhắm lại, khoanh chân ngồi trên đầm nước.
- Ngươi rốt cuộc đã đến.
Lão nhân khàn khàn nói, ánh mắt của lão hình như đã không cách nào mở ra.
- Chuyện này, là ngươi làm?
Diệp Tùy Phong trực tiếp lấy ra chiếc lá cây kia, ném vào trong ngực lão.
Lão nhân duỗi ra bàn tay gầy như que củi, mò tới chiếc lá kia.
- Ha ha.
- Thời gian, nhân quả, quá khứ.
- Mọi việc, đều là số mệnh.
- Mọi việc, Thiên Cơ cho phép.
Diệp Tùy Phong nhíu mày, hắn cũng không thích làm trò bí hiểm, rơi vào trong sương mù, để cho người ta thấy không rõ lắm.
Hắn chỉ muốn biết, đến tột cùng là ai đã giết Diệp Chấn Quang, lại muốn ở trong dòng sông thời gian tính toán mình.
- Nói đi, tìm ta tới đây làm gì?
Diệp Tùy Phong hỏi lần nữa.
Lão nhân lại khẽ lắc đầu.
- Người trẻ tuổi, không phải ta tìm ngươi, là Thiên Cơ tìm được ngươi.
- Cũng có thể nói, là chính ngươi tìm được…
- Bá!
Lão nhân còn chưa nói xong, Diệp Tùy Phong bỗng nhiên một chưởng vỗ về phía Đại Thụ Khải Mông bên cạnh, bấm tay một trảo, ngón tay đâm vào thật sâu, trên cành cây lập tức chảy xuống chất lỏng màu trắng.
Một gương mặt thống khổ dần dần nổi lên trên cành cây.
Diệp Tùy Phong quay đầu.
- Ta thật không có kiên nhẫn.
- Nói, ngươi đến cùng là ai, tại sao phải giết Diệp Chấn Quang, vì sao phải xóa đi thời gian ấn ký của hắn, cuối cùng còn muốn đối phó ta.
Diệp Tùy Phong lạnh lùng nói.
Hắn đã sớm nhìn ra, lão nhân trên đầm nước này cũng không phải là chân thân của hắn.
Chân thân, đã sớm hòa làm một thể với gốc Khải Mông Thụ này.
Ngón tay của hắn dần dần dùng sức.
Gương mặt trên cành cây càng ngày càng thống khổ, cuối cùng khó khăn mở miệng nói:
- Đừng nóng vội, ta nói, ta nói…
Nghe thấy câu nói này, Diệp Tùy Phong mới chậm rãi buông ra.
Hắn chỉ cần chân tướng, không cần mấy thứ mơ hồ kia.
Sau khi buông ra, gương mặt kia mới ngụm lớn thở hổn hển, ánh mắt khiếp sợ nhìn Diệp Tùy Phong, hình như không ngờ rằng, người này lại mạnh như thế.
Sau một lát, lão mới chậm rãi định thần, nói:
- Tên của ta, là Thiên Cơ Lão Nhân…
Theo lão kể, Diệp Tùy Phong mới đại khái hiểu một ít chuyện.
Thì ra, khi phương thế giới này mới sinh ra, Thiên Cơ lão nhân đã xuất hiện.
Nhưng Thiên Cơ lão nhân không phải cá thể, mà là một tiếp theo một kéo dài.
Vị trước mặt này, đã là người thứ hơn một trăm.
Khi lão nối một Thiên Cơ lão nhân mới biết được một chuyện cực kỳ kinh khủng.
Phương thế giới này sắp gặp phải nguy cơ to lớn.
Rất có thể sẽ bị hủy diệt đi trong khoảng thời gian ngắn!
Thế là, lão hao tốn thời gian và tinh lực suốt đời, ý đồ tìm tới biện pháp cứu vớt thế giới, nhưng năm qua năm vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Cho đến một ngày nào đó, lão quan trắc Thiên Cơ thì chợt phát hiện một ngôi sao mơ hồ.
Mà vì sao kia có được năng lực cứu vớt thế giới!