Chương 157: Một Tiên Chủ, Năm Đại Hùng Chủ
Lang Nữ đi lên phía trước, thời gian năm năm đã làm cho nàng biến thành một mỹ nhân chân chính, dáng người cao gầy, chỉ có điều trên mặt lại có thêm một tia tà vị không biết học được từ đâu.
- Ta đã nhận ra ngươi lúc ở quán rượu.
Lang Nữ cười nói:
- Không gặp năm năm, ngươi đã là chiến sĩ Thú Linh cấp 7 trung kỳ, không hổ là thiên tài xuất sắc nhất Bình Dương Quan.
Thạch Trọng biểu lộ đắng chát:
- Ngươi đừng chế giễu ta.
- Ta không phải đang cười nhạo ngươi.
Lang Nữ nói:
- Dựa vào thiên phú của ngươi, cho dù đặt ở trong hoàng thành, đặt ở trong Thần Phủ cũng chưa chắc sẽ kém.
- Nhưng ngươi…
- Ta không giống ngươi.
Lang Nữ cười nói:
- Chúng ta cũng coi là bạn cũ, đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp nàng ấy.
Con ngươi Thạch Trọng hơi co lại.
Đi gặp… Tiên chủ sao?
- Đừng bởi vì một chút lời đồn bên ngoài mà cho rằng nàng là ác ma bạo lực, tàn nhẫn gì đó.
- Nói như thế nào đây, ngoại trừ thực lực ra thì nàng ấy gần như không có thay đổi quá lớn so với năm năm trước.
Lang nữ vỗ bả vai Thạch Trọng.
- Thả lỏng, nói không chừng… Ngươi cũng có thể giống như ta đấy.
Nói xong, nàng dẫn đầu đi vào trong cửa lớn.
Ánh mắt Thạch Trọng đầy phức tạp, cuối cùng vẫn hít một hơi thật sâu, theo Lang Nữ đi vào.
……….
Tổng bộ hội Thiên Tiên.
Thạch Trọng đi theo Lang Nữ vào trong.
Trên đường đi, gần như đều là âm thanh chào hỏi, trong đó có vài người siêu phàm, khí tức trên người bọn hắn làm cho trong lòng Thạch Trọng phát lạnh.
Đây tuyệt đối là cường giả cấp 8 trở lên!
Nhưng bọn hắn ở trước mặt Lang Nữ đều lộ ra biểu cảm vô cùng cung kính.
Nhìn đối thủ trước kia của mình, bây giờ đã đạt đến độ cao như thế, trong lòng Thạch Trọng càng ngày càng phức tạp.
Mọi thứ đều vì Diệp Hiểu Hiểu, chính là người đã treo Đại Thiên Thần lên đánh kia?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên, Thạch Trọng nhìn thấy một con gấu từ trong phòng đi ra.
Lập tức, hắn phát lạnh thấu xương, ngay cả bước chân cũng không thể bước nổi, thần sắc hoảng sợ.
- Đại… Đại Thiên Thần?
Năm năm trước, hắn cũng chứng kiến một lần chiến đấu kia, mặc dù Đại Thiên Thần thua, nhưng thực lực kinh khủng của nó cũng triệt để lộ ra.
Tồn tại như thế không ngờ lại cũng ở trong hội Thiên Tiên?
- Phú Quý, ngươi làm gì đấy?
Lang Nữ tiến lên, vuốt cái đầu tròn vo của Phú Quý.
Thạch Trọng cảm giác trời đất quay cuồng, Đại Thiên Thần của ta, sao ngươi có thể dễ dàng tha thứ cho phàm nhân vuốt ve đầu của ngươi được chứ!
Lang Nữ, sẽ chết!
- A, Tiên Chủ nói ta đến tiểu thế giới đưa ít đồ cho đại thúc.
Nhưng kết quả lại không giống như hắn phỏng đoán.
Đại Thiên Thần chẳng những không tức giận, ngược lại lộ ra bộ dáng đã sớm quen thuộc, thậm chí còn dúi dúi cái đầu tới trước…
- Tốt, vậy ngươi đi làm việc đi.
Lang Nữ nói.
Phú Quý nhẹ gật đầu, đứng thẳng hai chân, lắc qua lắc lại đi tới.
- Nhường đường.
Nó đẩy Thạch Trọng ra, đi vào cửa sổ, hóa thành một đạo lưu quang, biến mất không thấy gì nữa.
- Nó hiện tại cũng là người của hội Thiên Tiên.
Lang Nữ nhìn Thạch Trọng chưa tỉnh hồn, cười nói:
- Mà còn là người trong năm Hùng Chủ đứng đầu chúng ta, biệt danh là Hắc Hùng Gấu.
- Bởi vì xếp hạng thứ hai, cho nên chúng ta có đôi khi cũng gọi nó là…
- Hùng Tiểu Nhị.
Vẻ mặt Thạch Trọng hốt hoảng, vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Hắn Đại Thiên Thần biến thành bộ hạ của Tiên chủ, bị người ta gọi là Phú Quý, Hùng Tiểu Nhị, còn bị người sờ vuốt đầu…
Khó trách cha cho dù nói sao cũng không tiếp tục thờ phụng Đại Thiên Thần.
Sau một lát, hai người tới một gian phòng lớn ở tầng chót nhất.
Nơi này trang trí hoa lệ, phong cách lại hơi có vẻ quỷ dị, khắp nơi đều tô vẽ đường cong kỳ quái, thật giống như thân ở trong mộng.
Trong phòng, ba bóng người khí tức cường đại đang bận rộn.
Thạch Trọng cũng không nhìn thấy thiếu nữ quen thuộc kia.
- Ủa? Vừa rồi nàng ấy còn ở đây mà.
Lang Nữ nhún vai, hỏi:
- Lão Thất, Tiên Chủ đâu?
Sau đó, một người mặc áo choàng bảy màu ngẩng đầu lên.
Hắn có cái mũi nhọn, ngay cả lông mày cũng bảy màu, trên người lại ẩn ẩn để lộ ra một khí tức đại yêu.
- Còn có thể đi đâu, đi tìm Vũ Hồng thôi.
Lão Thất nói, cuống họng vang lên âm thanh bén nhọn.
- Biết ngay mà.
Lang Nữ lắc đầu bất đắc dĩ.
Đây là, lão Thất bỗng nhiên nhảy lên, rơi vào trước mặt hai người, nhìn chằm chằm gương mặt Thạch Trọng.
- Hình như bổn Quân đã gặp ngươi ở đâu rồi?
Thạch Trọng ngây người, hắn không có ấn tượng đặc biệt gì với người kỳ quái trước mặt này.
- Là người quen ở Bình Dương Quan.
Lang Nữ nói:
- Tiên Chủ cũng biết, thiên phú rất không tệ, ta dẫn đến xem có thể để cho hắn gia nhập hay không?
Lão Thất vẫn không được đã gặp Thạch Trọng ở nơi nào, không thú vị xoay người, nói:
- Tự ngươi quyết định đi, được thì được thôi, ngươi cũng không phải không biết tính cách của nàng ấy, cho tới bây giờ đều không quan tâm loại chuyện này, đều là những thuộc hạ chúng ta phí sức cực khổ, ngươi nói xem…
- Lão Thất, đừng quên, vị tiền bối kia vẫn muốn nếm thử hương vị của Loan Điểu đấy.
Lang Nữ nói vậy làm cho lão Thất kém chút xù lông lên.
- Hắc hắc, ta chỉ thuận miệng nói thôi, Tiên Chủ có thể giao những chuyện này cho ta đã nói rõ tác dụng của ta vô cùng lớn mà.
Lão Thất cố gắng nặn ra một nụ cười khó coi:
- Ngươi muốn tìm nàng ấy thì đi đến vườn hoa Hoàng Cung đi, chắc chắn nàng ấy đang ở đó.
Lang Nữ hừ một tiếng, sau đó nhìn cung điện xa xôi, cuối cùng vẫn lắc đầu.
- Được rồi, ta sẽ không quấy rầy nàng hoàn thành nhiệm vụ.
- Hôm nào, gặp mặt rồi nói sau.
…
Hoàng cung Vĩnh Đông, trong một hoa viên thanh nhã độc đáo.
Nơi này có một cái lương đình, Vũ Hồng ngồi ở trong, nhìn trận bàn phức tạp trước mặt, xoa mi tâm, mặt mũi tràn đầy mỏi mệt.
Theo thời gian trôi qua, cảm giác mệt mỏi càng ngày càng nặng, hắn chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề, không thể nào mở ra được.
Nhưng khi sắp ngủ, Vũ Hồng bỗng nhiên giật mình.