Chương 168: Trên Đường Trở Về (2)
Mà Diệp Tùy Phong thông qua thí nghiệm phát hiện, thật ra mười toà tháp Khởi Nguyên, cùng nhau tác dụng mới có thể chân chính đạt tới cực hạn, là gấp đôi khi dùng một tòa tháp.
Cho nên, Diệp Tùy Phong ở trên đường trở về đã phân ra mấy đạo thần thức phân thân, chuyên dùng để luyện chế tháp Khởi Nguyên.
Cũng không quá để ý, cho nên hơn nửa tháng mới chỉ luyện chế ra hơn chín mươi ngàn tháp.
Căn cứ theo tốc độ này, thêm mấy ngày nữa là hắn có thể phối trí điều kiện sinh trưởng đẳng cấp cao nhất cho tất cả mầm non Khải Mông Thụ rồi.
Đến lúc đó, sẽ là lúc mở ra đại nghiệp trồng cây.
- Vũ Hồng, loại chuyện này phải có kiên nhẫn, nhất định phải đợi sau khi chuẩn bị xong mới có thể làm được.
Diệp Tùy Phong tưởng là Vũ Hồng muốn trồng cây ngay bây giờ, nghĩ thầm, có mấy ngày mà ngươi cũng không chờ được.
- Tiền bối nói cực phải, là vãn bối nóng lòng.
Vũ Hồng khom người nói, nghĩ thầm mình không nên biểu hiện gấp gáp như vậy, đại sự như thế, ít nhất phải chuẩn bị ít nhất ngàn năm mới được.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu:
- Ừm, ngươi hiểu rõ là tốt rồi.
Thế là, cuộc trò chuyện của hai người kết thúc như vậy.
Tiếp đó, chính là quá trình thưởng thức mỹ vị cực hạn của hai nữ tử.
Một ngày sau, bỗng nhiên, Vũ Hồng cảm giác được hoàn cảnh xung quanh trở nên ấm áp.
Cúi đầu nhìn lại, núi non dưới chân trùng điệp đã biến mất không thấy gì nữa.
Thay vào đó là bình nguyên mênh mông khổng lồ.
- Chúng ta ra ngoài rồi!
Không đợi hắn nói chuyện, Diệp Hiểu Hiểu đã nhảy qua, la lớn.
Ngay sau đó, ở phía sau bọn hắn, Thất Thải Loan Điểu ở phía sau cũng phát ra tiếng hoan hô rung trời.
Hành trình nửa tháng, bọn hắn cũng không được Cốc U Lan cung cấp thức ăn.
Tốc độ của Thất Thải Loan Điểu quá nhanh, chỉ có số người cực ít như Lang Nữ mới có thể ngẫu nhiên xuống dưới đi săn.
Về phần bang chúng khác của hội Thiên Tiên thì cũng chỉ có thể ăn đồ ăn chuẩn bị lúc trước.
Nhiều ngày như vậy, đã sớm dính nhau.
Hiện tại, rốt cục đã tới Cao Lĩnh phương Nam trong truyền thuyết!
- Hả? Đại bá, nơi này không phải vị trí thành Vân Tiêu sao?
Diệp Hiểu Hiểu nhìn mênh mông dưới chân, bỗng nhiên nghi ngờ hỏi.
- Trước đó, yêu thú ngoài thành Vân Tiêu đã bị chúng ta quét qua, không còn gì đâu.
- Vừa vặn Vĩnh Đông đang ở phương hướng Đông Bắc của thành Vân Tiêu, ta sẽ từ phía Đông đi qua vậy.
Diệp Tùy Phong nói.
- Thật vất vả mới đến Thanh Cổ Cao Lãnh một lần, không cân bằng sinh thái cho nó thì lương tâm khó có thể bình an.
- Ha ha, thì ra là như vậy.
Diệp Hiểu Hiểu cười nói:
- Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?
Vừa đúng lúc này, trên mặt đất, mấy bóng đen từ dưới đất phi thẳng qua.
Nhìn kỹ lại, không ngờ toàn bộ đều là nhân loại.
Mà phương hướng của bọn hắn chính là thành Vân Tiêu.
- Đi xuống đây đi.
Suy tư một lát, Diệp Tùy Phong dẫn đầu đi về phía mặt đất.
Hắn muốn nhìn thử sau khi mình rời khỏi sáu năm, nơi này, đến cùng xảy ra biến hóa như thế nào.
………….
Ngọc Lan tông ở biên giới phía đông bắc Liên Minh Cửu Thành, giáp giới với các tiểu quốc ở phía Đông.
Tông chủ Bạch Lan Chi, tu vi là Nguyên Anh đỉnh phong.
Ở vùng đất Hỗn Loạn này, Ngọc Lan tông có thể sừng sững mấy trăm năm, thực lực tông môn cũng là số một số hai trong phạm vi ngàn dặm.
Vậy mà hôm nay, các đệ tử Ngọc Lan tông gần như dưới Bạch Lan Chi dẫn đầu, bắt đầu lặn lội đường xa, một đường đi thẳng về hướng Tây.
Có rất ít người biết mục đích bọn hắn lại di chuyển toàn tông là gì.
Chỉ có điều, Giao Hạc tông là đối thủ lâu năm của Ngọc Lan tông thì lại biết rất rõ.
Với lại ngay sau khi Ngọc Lan tông xuất phát không lâu, không ngờ bọn hắn cũng xuất động, cũng toàn tông đi về hướng Tây.
Nhân mã hai tông, một trước một sau, nhưng cuối cùng vẫn gặp nhau trên một mảnh bình nguyên rộng lớn.
- Bạch Tông chủ, thật sự là trùng hợp, không ngờ lại có thể gặp ngươi ở đây.
Một lão đạo tiên phong đạo cốt, đứng ở trên lưng một con tiên hạc to lớn, ngăn ở ngay phía trước Ngọc Lan tông.
Lão chính là chưởng môn Giao Hạc tông, ngoại giới xưng là Tiên Hạc đạo nhân, cũng đạt tới cấp bậc Nguyên Anh đỉnh phong.
Bạch Lan Chi nhìn lão ta, đôi mi thanh tú cau lại.
Khuôn mặt tú mỹ của nàng vừa nhìn đã cảm thấy kia tương đối hiền hòa.
- Chó ngoan không cản đường!
Bạch Lan Chi lạnh lùng quát.
Khóe miệng Tiên Hạc đạo nhân co giật, mặc dù hai tông môn ngày thường tranh đấu tấp nập, nhưng hiện tại hai bên đều đi lên cùng một con đường, không ngờ thái độ của đối phương vẫn như vậy.
- Bạch Lan Chi, ta khuyên khuyên ngươi, nếu đến Thánh Địa, ngươi cần phải thu liễm tính tình của mình.
- Nơi đó quần hùng anh tài tụ tập, người mạnh mẽ hơn chúng ta chỗ nào cũng có, đừng vì một câu nói mà đưa tới họa sát thân cho mình!
Tiên Hạc đạo nhân nói, nhưng hắn vẫn nhường đường ra.
Lão cũng không muốn ở loại nơi này với người của Ngọc Lan tông.
- Chuyện này không liên quan tới ngươi.
Bạch Lan Chi vẫn lạnh lùng như cũ, mang theo đệ tử tông môn của mình tiếp tục đi đến phía trước.
- Ta làm vậy là vì tốt cho ngươi.
Tiên Hạc đạo nhân theo sau, tiếp tục khuyên nói:
- Thánh địa Vân Tiêu, quá thâm trầm!
- Hai tông chúng ta đến từ cùng một nơi, cho nên chiếu ứng lẫn nhau là chuyện đương nhiên, sau này sống cũng dễ chịu hơn, không phải sao?
Bạch Lan Chi hừ một tiếng, nhìn cũng không nhìn hắn, nói:
- Lão đạo, ngươi đừng tưởng là ta không biết ngươi có chủ ý gì.
- Bởi vì là chuyện Thánh Địa mà ngươi đã sớm trở mặt với con Giao Long kia, hai bên mỗi người mỗi ý, cuối cùng ra tay đánh nhau.
- Cho nên ta đoán, lực lượng ngươi mang tới chỉ có gần một nửa Giao Hạc tông?
Hai người đánh nhiều năm nên có thể nói, dù đối phương thả một cái rắm thì người kia của biết buổi sáng hôm đó hắn ăn gì.
Tiên Hạc đạo nhân nào có ý tốt như vậy, chủ động tới tìm Ngọc Lan tông hợp tác?
Lão chỉ đang lo lắng cho mình, tìm một người giúp đỡ tạm thời thôi.
Một khi đứng vững gót chân, Bạch Ngọc Lan vô cùng chắc chắn, nàng tuyệt đối sẽ bị gia hỏa này quay người bán đi.