Chương 167: Trên Đường Trở Về (1)
- Trương Đông cũng nghĩ như vậy, cho nên, hắn mới hồn phi phách tán.
Diệp Cầm Dao nói.
- Viện trưởng.
- Ta không muốn tốn nhiều nước bọt, người là ta giết, ta cũng sẽ không ngồi chờ chết, cho nên…
- Nên tới, thì tới đi.
Lão giả lập tức trợn tròn mắt.
- Diệp Cầm Dao, ngươi thật sự cho rằng, nơi này không ai có thể kềm chế được ngươi sao!?
Diệp Cầm Dao không nói gì, chỉ là sương mù màu đỏ dày đặc trước mặt, càng ngày càng dày đặc.
Sau lưng nàng, một tấm gương chậm rãi lơ lửng bay lên.
Hai bên giằng co, đại chiến hết sức căng thẳng!
- Thanh Tùng, dừng lại.
Bỗng nhiên, một âm thanh truyền đến.
Ngay sau đó, một bóng người cao to từ trên trời giáng xuống, tiên phong đạo cốt, đạp không mà đi, đi vào giữa hai người.
- Hồn Hư Tử đại nhân!
Viện trưởng lập tức kinh ngạc nói.
Hồn Hư Tử không trả lời, mà nhìn chằm chằm Diệp Cầm Dao, nhìn chăm chú thật lâu.
- Giữ lại nàng.
Sau một hồi lâu, Hồn Hư Tử mở miệng nói.
- Đại nhân! Nàng ta giết thiên địa viện toàn bộ thiên kiêu!
Viện trưởng lập tức kinh hãi.
- Thiên kiêu?
Hồn Hư Tử nhìn hắn, mặt lộ vẻ vẻ trào phúng.
- Bị giết cũng gọi là thiên kiêu sao?
Sau đó, hắn quay đầu:
- Thời gian quyết định Vùng Đất Hỗn Loạn thuộc về ai đã sắp đến.
- Thư viện Thiên Phủ chúng ta cần thiên kiêu chân chính mới có cơ hội thắng được.
- Thanh Tùng, ngươi, rõ chưa?
Nói xong, Hồn Hư Tử trực tiếp phi thân rời khỏi.
…………
Núi non trùng điệp.
Trên một đỉnh núi phong cảnh tươi đẹp, có một hồ nước thanh tịnh nhìn thấy đáy.
Bên hồ có mấy chục con Linh Lộc mọc ra cái đuôi màu trắng đang vui sướng chơi đùa.
Trong đó có một con có thể trạng vô cùng cường tráng, nằm nghiêng nghỉ ngơi bên bờ hồ.
Các Linh Lộc còn lại thì đều lấy nó làm trung tâm, rất rõ ràng, con Linh Lộc cường tráng này chính là thủ lĩnh bầy hươu.
Bỗng nhiên, một vòng sáng màu xanh lam hiện ra dưới chân con Linh Lộc thủ lĩnh.
Nó mở to mắt, tia sáng màu xanh lấp lóe tại trên mặt của nó, nhìn lên đến có một tia nghi hoặc.
Bỗng nhiên, nó cảm thấy thân thể trầm xuống, trực tiếp rớt vào trong vòng sáng màu lam, biến mất không thấy gì nữa.
Bầy hưu xung quanh dựng thẳng lỗ tai lên, nhìn thủ lĩnh đột nhiên biến mất, cứ thế đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Trên bầu trời, hai bóng đen từ cấp tốc xẹt qua đỉnh đầu bầy hươu.
- Phù phù!
Một tiếng, thủ lĩnh Linh Lộc rơi vào trên một chiếc lá màu trắng to lớn.
Cuồng phong gào thét, đóa đóa Bạch Vân hiện lên bên người, ý vị này, lúc này nó đã đi tới trên trời.
Không đợi nó nhìn kỹ đây là nơi nào.
Ánh đao lướt qua, mắt nó tối sầm lại, sau đó không biết gì nữa.
Vũ Hồng đứng ở đoạn trước phiến lá, nhìn hai nữ tử này, một người không ngừng cười hì hì, một người khác dùng tiểu đao sắc bén, từ trong lồng ngực Linh Lộc lấy ra một viên nội đan phát ra ánh sáng màu trắng, hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
Một yêu thú cấp bảy, cứ như vậy chết đi!
Vũ Hồng biết, không ngoài nửa canh giờ nữa nó sẽ biến thành một bàn món ngon mỹ vị thơm ngào ngạt.
Tiến vào Cao Lãnh nửa tháng, cảnh giống vậy hắn đã gặp quá nhiều lần.
Phàm là yêu thú cấp 6 trở lên, trên cơ bản đều không thể trốn khỏi vận mệnh như thế.
Mà đám người này thì giống như vặt lông ngỗng qua đường, trực tiếp quét sạch Thanh Cổ Cao Lãnh một lần.
Hàng cao cấp nếu không phải biến thành mỹ vị thì sẽ bị tạm thời thu lại, nói là sau này về nhà nuôi, để tương lai lấy thịt ăn cũng dễ dàng hơn.
Vũ Hồng làm truyền nhân duy nhất của Thiên Cơ cốc, thủ hộ giả của thế giới, rất không nguyện ý nhìn thấy loại chuyện này.
Thậm chí muốn gạt ra mấy giọt nước mắt, cho thấy sự đau lòng của của mình.
Nhưng sau khi Cốc U Lan biến bọn nó thành đồ ăn, hắn đã không có nước mắt, chỉ còn nước bọt lại không tự giác chảy xuống…
Không còn cách nào, quá thơm!
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nhìn về phía Diệp Tùy Phong đứng trước phiến lá.
Tiền bối chính là tiền bối, đi ra ngoài rèn luyện mà còn mang theo một nữ đầu bếp như thế, thật sự là thông minh tuyệt thế!
- Thế nào?
Diệp Tùy Phong cảm giác được Vũ Hồng đang nhìn mình, với lại còn là ánh mắt kỳ quái, lên tiếng hỏi.
- Ách… Không có gì, không có gì.
Vẻ mặt Vũ Hồng xấu hổ, nghĩ nghĩ nói:
- Thật ra, ta chỉ muốn hỏi một chút, còn bao lâu nữa mới có thể ra khỏi Thanh Cổ Cao Lãnh?
- Không vội, rất nhanh thôi.
Diệp Tùy Phong nói.
Vũ Hồng gật đầu, đi lên phía trước, nói:
- Tiền bối, thật ra ta còn muốn hỏi ngài, ngươi tính lúc nào sẽ trồng nhiều Khải Mông Thụ như vậy ra ngoài?
Hắn nói chuyện cũng trở nên nghiêm túc, che giấu sự xấu hổ của mình.
Đây cũng đúng thật là nghi hoặc trước giờ của hắn.
Đây chính là hơn mười ngàn cây con của Đại Thụ Khải Mông!
Nếu gieo xuống toàn bộ, hoàn toàn có thể chiếm toàn bộ thế giới.
Cần bao nhiêu tháp Khởi Nguyên mới đủ? Lại cần thế lực phải to lớn cỡ nào mới có thể hoàn thành được?
Cái này nhất định cần phải có một kế hoạch cẩn thận, chu đáo chặt chẽ, lại vô cùng kỹ càng mới được.
- Chờ sau khi ta chuẩn bị xong.
Diệp Tùy Phong nói.
Vũ Hồng nghiêm túc gật đầu.
Đại sự như thế, tiền bối quả nhiên là có chuẩn bị, cũng không biết, thời gian này là năm trăm năm? Hoặc… Nhiều hơn?
Vũ Hồng không dám suy nghĩ, hắn sợ mình quá tham lam.
Chuyện mà tiền bối thế hệ trước của Thiên Cơ cốc cũng không nhìn thấy, hắn lại có thể nhìn thấy.
Mà lúc này, ý thức của Diệp Tùy Phong cũng đi vào trong không gian tùy thân của mình.
Nơi này, hơn mười ngàn cây giống đang phát triển xanh um tươi tốt.
Ngoài bọn chúng ra, trên bầu trời đều chật ních tháp Khởi Nguyên Vạn Vật!
Mấy đạo thần niệm hóa thân của Diệp Tùy Phong đang khoanh chân ngồi ở đây, còn đang không ngừng luyện chế tháp Khởi Nguyên.
- Hơn chín mươi ngàn…
Diệp Tùy Phong đại khái đếm, sau đó rời khỏi tiểu thế giới.
Đây cũng chính là sự chuẩn bị của hắn.
Khải Mông Thụ cần dinh dưỡng từ tháp Khởi Nguyên thì mới có thể sinh trưởng nhanh hơn được, như phân bón.
Một tòa tháp Khởi Nguyên chín tầng chính là phân bón tốt nhất của hạt giống Đại Thụ Khải Mông, cũng sẽ giúp tốc độ sinh trưởng của nó đạt đến cực hạn.