Chương 175: Gặp Lại
- Cho nên, khi bọn hắn dung hợp Thần Thánh Thạch, thức tỉnh Đạo Pháp Thần Thông thì sẽ lập tức có người dẫn về thư viện.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu.
Một mùi thơm nhẹ nhàng tiến vào trong lỗ mũi hắn, hắn nhìn Tiểu Y gần ngay trước mắt, hơi quay đầu.
- Đã tra rõ thân phận và nội tình chưa?
Tiểu Y ừ một tiếng:
- Có hai người là dân bản địa thành Vân Tiêu, một người khác là mấy năm này di chuyển từ ngoài tới, cũng không có vấn đề gì.
- Vậy là tốt rồi.
Diệp Khiêm vuốt mi tâm, sau khi Thần Thánh Chi Tử bắt đầu trưởng thành thật sự quá cường đại.
Hắn nhất định phải làm tốt khống chế nghiêm khắc nhất.
Bỗng nhiên, một đôi tay nhu nhuận nhỏ bé nhưng lại lạnh như băng, đặt trên huyệt thái dương của hắn.
- Diệp Khiêm ca, gần đây ngươi có chút mệt nhọc quá độ.
Giọng nói ôn nhu vang lên bên tai Diệp Khiêm.
Hắn khe khẽ thở dài:
- Không có cách nào, chuyện của Thánh Địa càng ngày càng nhiều, với lại ta luôn có một loại cảm giác, gia chủ sắp trở về, ta không thể để cho thúc ấy cảm thấy trong nhà rối bời.
- Ngươi đã làm rất tốt.
Thân thể mềm mại, tựa vào trên người Diệp Khiêm, một đôi cánh tay trắng nõn ôm lấy hắn.
- Nếu gia chủ có thể nhìn thấy thịnh cảnh bây giờ của thư viện, nhất định sẽ rất tán thưởng ngươi.
Mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn xung quanh Diệp Khiêm.
Khi Tiểu Y vừa ôm hắn, trái tim đang nôn nóng bất an của hắn lại bắt đầu chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Hắn không tự giác nâng lên tay, nhẹ nhàng nắm chặt cánh tay nhỏ như ngọc dịu dàng kia.
Bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên mập mờ.
Đột nhiên, chỗ mi tâm Diệp Khiêm hiện ra hai chữ to, tản ra kim quang mãnh liệt.
Sơn Hà!
Diệp Khiêm lập tức cảnh giác, kiều diễm trong lòng nháy mắt hóa thành hư vô, đột nhiên đứng dậy.
Hắn chằm chằm Tiểu Y trước mặt, tia sáng màu vàng trên người bộc phát, một cỗ hạo nhiên chính khí bay thẳng bay lên.
Nụ cười trên mặt Tiểu Y lại theo tia sáng kia dần dần tiêu tán.
- Ngươi đã rung động.
Lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên bên cạnh Diệp Khiêm.
Hắn quay đầu nhìn lại, một thiếu nữ với mái tóc dài màu đỏ tím đang nằm sấp trên bàn, hai chân vểnh lên trên không trung, lắc qua lắc lại.
Lấy tay chống cái cằm, con mắt như ánh trăng lưỡi liềm, ý cười đầy mặt nhìn Diệp Khiêm.
- Chậc chậc, thật không ngờ, không ngờ ngươi lại cũng có lúc dao động xuân tâm.
Diệp Hiểu Hiểu nói.
- Hiểu Hiểu?
Lúc này, Diệp Khiêm mới chậm rãi lấy lại tinh thần, thì ra mọi việc vừa rồi đều là nàng làm ra.
- Ngươi trở về khi nào?
Diệp Khiêm một lần nữa ngồi xuống.
- Hì hì.
Diệp Hiểu Hiểu đứng dậy, ngồi đối diện Diệp Khiêm, lấy tay đụng đụng mi tâm của hắn, sợ hãi than nói:
- Ngươi thật hung ác nha, lại khắc văn tự vào trong thân thể mình.
Vừa rồi chính là những văn tự này đã trực tiếp phá giải giấc mơ của nàng.
- Sáu năm trôi qua, ngươi vẫn luôn thích hồ nháo!
Diệp Khiêm đẩy tay Diệp Hiểu Hiểu ra, đang yên đang lành bị hố như vậy làm cho mặt mũi hắn tràn đầy oán niệm.
- Nào có.
Diệp Hiểu Hiểu ôm chân, một bộ dáng vẻ bát quái:
- Ai, nói cho ta một chút thôi, nữ nhân kia là ai? Sao ngươi lại coi trọng người ta?
- Chớ nói lung tung!
Diệp Khiêm vội vàng nói:
- Hiện tại, nàng ấy là lão sư của thư viện, chúng ta chính là quan hệ trên dưới đơn thuần mà thôi.
- Cắt.
Vẻ mặt Diệp Hiểu Hiểu tràn đầy khinh thường:
- Vừa rồi ngươi biểu hiện rõ ràng chính là thích nàng ấy, chuyện này rất bình thường, ngươi khẩn trương cái gì chứ?
- Ta nào có khẩn trương, với lại đó là huyễn cảnh ngươi cố ý làm ra!
Diệp Khiêm lớn tiếng phản bác.
Diệp Hiểu Hiểu bĩu môi:
- Còn nói không khẩn trương, ngay cả huyễn cảnh và mộng cảnh cũng không phân rõ.
Nàng tới gần Diệp Khiêm, nói:
- Ta chỉ cho ngươi ngủ một giấc thôi, những tràng cảnh kia, đều là tình cảm sâu trong lòng ngươi được tạo dựng ra mà thôi.
- Thì tương đương với… Vừa rồi ngươi vừa gặp một trận mộng xuân.
Mí mắt Diệp Khiêm cụp xuống, duỗi bàn tay lớn, đẩy mặt Diệp Hiểu Hiểu ra.
Hắn không muốn tiếp tục với đề tài này nữa.
- Đại bá đâu, thúc ấy cũng quay về rồi chứ?
Diệp Hiểu Hiểu nhún vai:
- Đương nhiên, hiện tại thúc ấy đang ở thư phòng, gọi cha ta, cha ngươi, còn có Tam bá, Tứ bá có lẽ hắn còn đang mắng ngươi đấy.
- Mắng chửi ta sao?
Diệp Khiêm giật mình.
- Có lẽ là vậy.
Diệp Hiểu Hiểu nói:
- Trên đường chúng ta trở về nhìn thấy thành Vân Tiêu hiện tại có nhiều chỗ loạn như gà bay chó sủa, lão nhân gia ông ta rất tức giận, hậu quả nha, hì hì, rất nghiêm trọng.
Diệp Khiêm chau mày, hắn vẫn luôn chuyên tâm vào Thư viện Thiên Hạ, chuyện bên gia tộc không tham gia quá nhiều, cũng không biết tồn vấn đề gì.
Nhưng làm cho hắn lo lắng nhất chính là bên phía thư viện, có thể cũng tồn tại lỗ thủng gì hay không.
- Yên tâm đi, không có chuyện của ngươi.
Diệp Hiểu Hiểu nhìn ra ý nghĩ của Diệp Khiêm, nói:
- Một đường đến đây, có thể làm cho hắn hài lòng không chỉ có là điện Thanh Loan của Diệp Hoàng tỷ, còn có Thư viện Thiên Hạ của ngươi.
- Thúc ấy chính miệng nói, ngươi làm viện trưởng rất không tệ.
- Ai, không ngờ, không ngờ ngươi lại thật biến thành viện trưởng.
Diệp Khiêm cười nói.
- Ta cũng không ngờ, bây giờ ngươi lại trở nên lợi hại như vậy.
- Ngươi từ lúc nào để ta tiến vào mộng cảnh vậy?
Diệp Khiêm tò mò hỏi.
Hiện giờ, tu vi của hắn là Hợp Thể đỉnh phong, với lại hắn còn tự khắc văn tự do chính tay Diệp Tùy Phong viết vào trong thân thể.
Cho dù là đại năng cảnh giới Độ Kiếp cũng có thể ngạnh kháng một chút.
Nhưng cho dù thế, hắn vẫn rơi vào trong mộng cảnh Diệp Hiểu Hiểu mà không phát giác chút nào.
Diệp Hiểu Hiểu không nói gì, mà chỉ lung lay một mảnh lá liễu trong tay.
Diệp Khiêm giật mình, thì ra vào lúc đó thì mộng cảnh đã bắt đầu.
Thủ đoạn của nàng vẫn kinh khủng như vậy.
- Ngươi chuẩn bị một chút đi, có thể đại bá rất nhanh sẽ có chuyện muốn bàn giao, lần này là đại sự cứu vớt thế giới.
Diệp Hiểu Hiểu nhảy xuống cái bàn, nói.
Diệp Khiêm nghiêm túc gật đầu, vô luận chuyện gì, hắn đều sẽ ứng phó toàn lực!
- Đúng rồi, ngươi cũng nắm chặt thời gian, làm chuyện của mình đi.
Diệp Hiểu Hiểu cười híp mắt nói:
- Cũng đừng quên sinh một đứa em bé, có năm ngàn điểm cống hiến đấy.
- Nếu ngươi không có ý đó, vậy ta sẽ đi tìm muội ấy, nói ngươi gặp mộng xuân, mà nhân vật nữ chính trong đó là muội ấy.
Sắc mặt của Diệp Khiêm đen như đáy nồi.
- Không cần, ngươi đừng có nhắc đến chuyện này nữa!