Chương 174: Cường Giả Làm Việc
Quản sự vừa rồi còn ngang ngược càn rỡ, lúc này đã xụi lơ, dù sao, núi dựa lớn nhất của hắn đã trong nháy mắt sụp đổ.
- Ta…
Diệp Bá vô ý thức muốn giảo biện, nhưng nghĩ tới đây chính là gia chủ, người thay đổi vận mệnh của tất cả mọi người Diệp gia.
Cho dù hiện tại hắn được người khác tôn xưng là đại năng, cũng tuyệt đối không dám náo dối ở trước mặt hắn.
- Đại bá, tiểu chất… Biết.
- Bát!
Một bàn tay lớn, nặng nề đánh lên trên mặt Diệp Bá, mắt hắn nổi đom đóm, té ngã trên đất, máu tươi trộn lẫn mấy cái răng từ miệng bay ra.
Trong lòng Bạch Lan Chi kịch chấn, không phải vì Diệp Bá bị đánh, mà vì xưng hô của hắn đối với nam tử kia.
Chẳng lẽ, người đồng hành với mình chính là Diệp Thánh trong truyền thuyết?
Diệp Tùy Phong nhìn Diệp Bá ngã xuống đất, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi đã gọi ta một tiếng đại bá, vậy ta sẽ thay cha ngươi dạy dỗ lại ngươi.
- Ta vẫn luôn liên tục nhấn mạnh hai chữ “quy củ”.
- Mà ngươi thì sao, để loại tiểu quỷ kia làm xằng làm bậy ở chỗ này!?
- Thánh Địa Vân Tiêu? Cách làm này giống như Thánh Địa sao?
Đối mặt với sự răn dạy của Diệp Tùy Phong, Diệp Bá một câu lời cũng không dám nói.
Bởi vì chuyện lên giá này, thật sự là hắn cũng biết, với lại mỗi tháng đều sẽ thu được một khoảng “Cung phụng” không nhỏ.
Ánh mắt Diệp Tùy Phong lạnh lẽo, thật ra nhất làm cho hắn cảm thấy khó chịu, cũng không phải là chuyện bản thân.
Mà Diệp Bá thân là cường giả, lại không có một chút giác ngộ của cường giả, vẫn làm việc theo phương của mấy tiểu gia tộc thế lực nhỏ.
Hoặc, ngươi định tốt tiêu chuẩn, chỉ cho mang bao nhiêu người tới.
Hoặc, ngươi dứt khoát thu phí theo đầu người, mỗi người bao nhiêu tiền.
Cho dù ngươi hoàn toàn không tiếp nhận người ngoài, để bọn hắn nhất định phải ở cách hoàn thành Vân Tiêu ngoài trăm dặm, dám đến liền giết, Diệp Tùy Phong cũng sẽ không tức giận.
Mà Diệp Bá lại để một tiểu quỷ ở đây cáo mượn oai hùm, làm người ta buồn nôn, tính là xảy ra chuyện gì?
Thể diện cũng mất hết!
- Từ giờ trở đi, ngươi cũng không cần tiếp tục làm Quan chủ Ngô Đồng Quan này nữa.
- Về thành Vân Tiêu đi, lúc nào nghĩ thông suốt thì mới trở ra.
Diệp Tùy Phong nói.
- Vâng…
Sắc mặt Diệp Bá chán nản, từ dưới đất bò lên, thấp giọng đồng ý.
Diệp Tùy Phong hừ một tiếng, sau đó vẫy tay đối với Diệp Hiểu Hiểu, chuẩn bị rời khỏi.
- Ai, đại bá, đại bá.
Diệp Hiểu Hiểu chợt nhảy đi qua, cười nói:
- Đường ca từ nhiệm, vậy chúng ta có cần phải tìm một Quan chủ mới đến trụ trì chuyện ở Ngô Đồng Quan không?
Diệp Tùy Phong khiêu mi:
- Ngươi có nhân tuyển?
- Hì hì.
Diệp Hiểu Hiểu cười cười, sau đó chỉ vào Bạch Lan Chi đứng ở bên cạnh, nói:
- Ta cảm thấy nàng ấy cũng không tệ, có kinh nghiệm quản lý tông môn, với lại làm người cũng khá là cẩn thận.
- Mấu chốt nhất là, ta cảm thấy nàng ấy rất tốt, rất thích hợp.
- A?
Bạch Lan Chi lập tức ngơ ngác, chuyện này xảy ra có chút vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng của nàng.
Làm sao đột nhiên lại để cho mình làm Ngô Đồng Quan Chủ?
- Đường muội, ngươi đừng làm loạn.
- Một người vừa từ bên ngoài tới, thực lực chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, sao có thể làm Ngô Đồng Quan Chủ được?
Diệp Bá sợ Diệp Tùy Phong lại tức giận, vội vàng nói.
- Có gì không được?
Nhưng phản ứng của Diệp Tùy Phong lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
- Chỉ cần Hiểu Hiểu thích thì nàng ấy sẽ được làm Quan chủ, ngươi biết không?
Diệp Bá sững sờ, trong lúc nhất thời nghĩ mãi mà không rõ ý của những lời này.
Diệp Tùy Phong lắc đầu:
- Đợi khi nào ngươi chừng nghĩ rõ ràng chuyện này thì hay nghĩ đến chuyện đi ra khỏi thành Vân Tiêu.
Đối với cường giả chân chính thì chỉ cần ngươi thích thì đó chính là tiêu chuẩn làm việc của những người khác.
Ngươi có thể nhân từ, có thể tùy hứng, thậm chí có thể khát máu giết chóc.
Nhưng ngàn vạn không thể không phóng khoáng, làm chuyện cẩu thả, như thế sẽ chỉ tăng thêm cười tai, mất đi uy nghiêm.
Diệp Hiểu Hiểu quản lý hội Thiên Tiên mấy năm, sớm đã hiểu rõ đạo lý này.
- Cứ dựa theo ngươi nói mà làm đi, chúng ta tu chỉnh Ngô Đồng Quan một chút, ngươi giúp Bạch Lan Chi mau chóng quen thuộc chuyện nơi đây.
Nói xong, Diệp Tùy Phong đi vào trong quan.
Mà lúc này, Bạch Lan Chi đứng ở bên cạnh đã triệt để choáng váng.
Nàng thật sự chỉ muốn tìm một mảnh đất nhỏ ngoài Thánh Địa định cư mà thôi.
Nhưng ai có thể ngờ được, chuyện quanh co một hồi, mình lại trở thành Quan chủ Ngô Đồng Quan !
Quyền thế ngập trời!
Đây quả thực là chuyện nàng nằm mơ cũng không dám!
Mà chuyện này lại chính là một thiếu nữ nói một câu, một nam nhân gật đầu đã thành.
- Ngươi không có vấn đề gì chứ?
Lúc này, Diệp Hiểu Hiểu lại về tới bên này.
Ánh mắt Bạch Lan Chi phức tạp, thật lâu không nói gì.
Cuối cùng, nàng quỳ một chân trên đất, dõng dạt nói:
- Tiên Chủ, ta nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngài!
Diệp Hiểu Hiểu cười cười.
- Đi thôi.
- Từ nay về sau, ngươi cũng người của hội Thiên Tiên chúng ta.
…………
Trong một biệt viện tao nhã lịch sự.
Một nam tử mặc nhạt trường sam màu xanh, ngồi dưới cây liễu bên dòng suối, khí tức bình thản, đang cầm bút lông viết chữ lên bàn đá trước mặt.
Một chiếc lá liễu chậm rãi rơi xuống, rơi vào bên cạnh một quyển thư tịch.
Thư tịch nhìn qua rất bình thường, nội dung trên đó là một chút Sơn Hà Đồ, còn có kiến thức dị chí.
Lúc này, một nữ tử xuất trần mang theo một ấm trà, đi tới.
- Viện trưởng.
Nàng nhẹ giọng nói.
- Tiểu Y, có chuyện gì không?
Nam tử trẻ tuổi để bút xuống, xoay đầu lại, chính là Diệp Khiêm.
- Không có gì, ta chỉ là… Tới gặp ngươi một chút.
Tiểu Y ngồi xổm người xuống, pha một chén trà thơm cho Diệp Khiêm.
Trên mặt lại không tự giác nổi lên một tia ửng đỏ như ánh nắng chiều.
- Đã tìm được Thần Thánh Chi Tử năm nay chưa?
Diệp Khiêm cầm lấy chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nước trà thấm vào ruột gan, còn có một loại mùi thơm độc đáo.
- Đã tìm được.
Tiểu Y tới gần Diệp Khiêm, cầm lấy nghiên mực đặt trên bàn, vừa mài mực vừa nói:
- Bởi vì Thần Thánh Chi Tử tương đối đặc biệt, toàn bộ hành trình chúng ta đều luôn ngó chừng chuyện này.