Chương 179: Thành Chủ Thành Hắc Thạch
Ngay sau đó, mầm non Khải Mông Thụ được vô số hồ quang điện dẫn dắt, nặng nề rơi trên mặt đất!
Sau đó, rễ của nó bắt đầu điên cuồng mở rộng, mỗi một sợi rễ đều cắm thật sâu vào lòng đất, kéo dài đến trong hư không.
Mà thân cây của nó cũng đang trưởng thành với tốc độ cực nhanh mà mắt thường có thể thấy được!
Trong chớp mắt đã cao đến mấy chục mét, bắn ra vô số cành lá tươi mới, cấp tốc mở rộng.
Trong nháy mắt, một đại thụ che trời, đột ngột từ mặt đất trong Kính Hồ mọc lên!
Tán cây to lớn gần như che đậy cả hòn đảo nhỏ giữa hồ.
Đám người không khỏi lên tiếng kinh hô, cảnh tượng này thật sự là quá kỳ dị.
Mà Diệp Tùy Phong thì có thể cảm nhận được rõ ràng, gốc cây trước mặt đã hoàn toàn nối liền với toàn bộ với pháp tắc thế giới.
Nó thông qua pháp tắc chậm rãi thay đổi mặt đất dưới chân, còn có hoàn cảnh xung quanh để bọn chúng có thể càng thêm phù hợp với quy tắc vận hành của thế giới.
Lại thông qua bản thân nó che chở vạn vật sinh linh, trả lại quy tắc Thiên Đạo, tạo thành một vòng tuần hoàn chặt chẽ.
Diệp Tùy Phong giật mình, khó trách Thiên Cơ lão nhân lại nói Đại Thụ Khải Mông có thể cứu vớt thế giới này, cũng có thể giúp cho toàn bộ thế giới tiến hóa đến một tầng cấp cao hơn.
- Thật sự là… Quá đẹp!
Vũ Hồng ngửa đầu nhìn qua tán cây, nhịn không được cảm thán nói.
Trong lòng của hắn run rẩy, con mắt không khỏi bắt đầu ướt át.
Cuối cùng, mầm non của Khải Mông Thụ đã có thể một lần nữa về chủ thế giới!
- Cây này, hình như đang thay đổi mặt đất dưới chân chúng ta, để nó càng thêm phù hợp… Thiên Đạo.
Sắc mặt của Diệp Khiêm thì đầy kinh ngạc, hắn nhìn ra một chút xíu chỗ bất phàm của Khải Mông Thụ.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, có Đại Thụ Khải Mông, không đến mấy năm nữa, Thánh địa thành Vân Tiêu sẽ đạt tới một tầng thứ cao hơn.
Với lại không chỉ là hoàn cảnh trong thành Vân Tiêu, gần như toàn bộ Liên Minh Cửu Thành cũng nằm trong phạm vi cải tạo của nó.
Đây vẫn chỉ là giai đoạn thứ nhất của Đại Thụ Khải Mông mà thôi.
Chờ sau khi nó chân chính trưởng thành sẽ thật có được năng lực thay đổi thế giới.
- Hiểu Hiểu.
Diệp Tùy Phong kêu một tiếng, nói:
- Gọi Diệp Hoàng, Diệp Long, còn có tỷ tỷ Diệp Cầm Dao của ngươi trở về đây.
- Tiếp đó, chúng ta sẽ bắt đầu trồng mầm non của cây này đến trong mỗi ngõ ngách trên thế giới!
………..
Phía đông Liên Minh Cửu Thành, thành Hắc Thạch.
Phủ Thành Chủ.
- Bá!
m thanh một cái tát vang lên trong đại điện phủ thành chủ, cực kỳ vang dội.
Một đám tướng sĩ khí thế phi phàm, có phẫn nộ, có khinh thường, có ngưng trọng, toàn bộ đều nhìn chằm chằm một thanh niên đen kịt đứng ở chính giữa nhất.
Ở trước mặt thanh niên này có một nam nhân trung niên vóc người cao lớn đang đứng.
Nam nhân trung niên cực kỳ uy nghiêm, lạnh lùng nhìn thanh niên.
Một cái tát vừa rồi chính là hắn đánh.
- Cha!
Mễ Phong bỏ qua đau rát đau nhức trên mặt, la lớn.
- Đừng gọi ta là cha!
Nam nhân trung niên lại một tát một cái, sau đó xoay người đi trở về vương tọa thành chủ.
- Ta không có con trai như ngươi, mau cút về trong ngực nương môn điện Thanh Loan nhà ngươi đi.
- Muốn lão tử khuất phục, đầu hàng sao?
- Hừ, tuyệt đối không thể nào!
m thanh tức giận của vị thành chủ này quanh quẩn trong đại điện.
Trong đám người, một nam nhân trung niên với chòm râu dài, gầy còm, mặt mũi tràn đầy biểu cảm không biết phải làm sao.
Chính là người đã từng mang theo Mễ Phong quan sát trận chiến ở thành Vân Tiêu, Văn thúc.
- Đây không phải là đầu hàng, cha!
Mễ Phong lớn tiếng nói:
- Vì sao ngài lại không đi ra xem một chút, hiện tại toàn bộ phía đông Liên Minh Cửu Thành, toàn bộ đều đã ở dưới trướng điện Thanh Loan!
- Thành Vân Tiêu càng sớm đã biến thành Thánh Địa, hàng trăm hàng ngàn vạn tu sĩ, tụ tập ở bên ngoài, cũng chỉ vì muốn đến gần Thánh Địa một chút, mưu cầu tạo hóa!
- Đây là kỳ ngộ, là kỳ ngộ ngàn năm có một!
Hắn khàn cả giọng, muốn khuyên cha của mình hồi tâm chuyển ý.
Nhưng, Thành chủ thành Hắc Thạch chỉ thản nhiên hừ một tiếng, phun ra một cục đờm đặc.
- Mẹ ngươi chứ kỳ ngộ!
- Mẹ ngươi chứ tạo hóa!
- Mẹ ngươi chứ điện Thanh Loan!
- Lão Tử mang theo thành Hắc Thạch chiến đấu cả đời với yêu thú khát máu, với thiên địa này, cho dù chết, cũng sẽ không quy thuận dưới trướng một nữ nhân!
Thành chủ tuyên ngôn lập tức khiến các tướng sĩ cuồng hô.
Đây là một đám hán tử chân chính, cho dù chiến tử cũng không chịu khuất phục.
Mễ Phong cúi đầu.
m thanh chửi mắng không dứt bên tai.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ, thực lực của hai bên chênh lệch to lớn như thế, thành Hắc Thạch căn bản không có chút phần thắng, vì sao cha của hắn lại vẫn không nguyện ý quy thuận chứ?
Bướng bỉnh như thế, thậm chí không tiếc để tất cả mọi người cùng chôn vùi với thành Hắc Thạch, đến cùng là vì sao?
Hắn không thể nào hiểu được, nhưng hắn lại muốn thuyết phục.
Bởi vì một khi hoà đàm thất bại, thế công của điện Thanh Loan sẽ lập tức đến.
Sở dĩ thành Hắc Thạch sống đến bây giờ cũng vì Diệp Hoàng xem ở phân thượng hắn là con trai của Thành chủ thành Hắc Thạch, cho nên mới vẫn luôn không ra tay.
Nhưng bây giờ, toàn bộ phía Đông liên minh chỉ còn lại một mình Hắc Thạch thành.
- Cha!
Mễ Phong rất bất đắc dĩ, thậm chí mang theo một chút bi ai.
- Chúng ta thật không có bất kỳ cơ hội nào, ngài muốn mẹ, muốn người nhà của chúng ta, muốn những tướng sĩ bồi ngài chinh chiến cả đời này đều phải chết sao?
Hắn còn muốn tiếp tục khuyên nhủ một chút.
Nhưng vẻ mặt thành chủ lại lạnh lùng.
- Chúng ta sao?
- Ngươi và thành Hắc Thạch đã không tồn tại hai chữ chúng ta.
- Cút về nói với điện chủ nhà ngươi, muốn chém giết muốn róc thịt thì nhanh tới đi, đừng để lão tử xem thường nàng!
Mễ Phong tiến lên một bước, còn muốn nói thêm gì nữa.
- Cút!
Thành chủ gầm thét, làm cho hắn ngừng bước.
Tiếp đó chính là lời chê bai khinh thường của tất cả tướng sĩ.
Vẻ mặt Mễ Phong đắng chát, cuối cùng vẫn trong tiếng chửi mắng, chậm rãi đi ra khỏi đại điện.
Sau một lát, hắn đứng ở trên tường thành, ngắm nhìn bầu trời phương xa.
Ngoài mấy chục dặm chính là đại bản doanh của điện Thanh Loan, Diệp Hoàng đang ở chỗ này, chuẩn bị tiến công Hắc Thạch thành bất cứ lúc nào.