Chương 180: Diệp Hoàng Nhập Ma
Mễ Phong bình tĩnh đứng đây.
Trước mặt thì là điện chủ hắn đã thuần phục, cũng là bóng hình xinh đẹp trong mộng của hắn sáu năm qua.
Sau lưng thì là cha, mẹ và gia đình của hắn.
Mà hắn lại phải đứng ở giữa, tiến thối lưỡng nan.
Hắn không thể đứng nhìn Diệp Hoàng dẫn đầu nhân mã, san bằng thành Hắc Thạch.
Nhưng cũng không thể thuyết phục cha quy thuận điện Thanh Loan.
Hắn, thật không biết nên làm thế nào.
Có lẽ năm đó, hắn không nên đi theo Văn thúc tiến đến thành Vân Tiêu.
Hoặc sau khi trận so tài thành Vân Tiêu kết thúc, mình nên trở lại thành Hắc Thạch, kế thừa chức Thành chủ.
Nói như vậy, ít nhất, hắn cũng không cần chịu phải đựng dày vò như bây giờ.
Nhưng mọi việc đều không thể quay lại.
Sau một hồi lâu, hắn bỗng nhiên cười.
Có lẽ, chỉ có như thế mới có thể giải thoát…
……….
Trong doanh trướng rộng rãi, vẻ mặt Diệp Hoàng nghiêm nghị, nhìn chằm chằm thành Hắc Thạch trên bản đồ.
Bỗng nhiên, Phùng Chí đi vào, đi tới bên cạnh nàng.
- Điện chủ, bằng không… Hay chúng ta đổi phương thức khác đi.
Diệp Hoàng lạnh lùng nói:
- Ta đã rất nhân từ, trước khi cha về, ta nhất định phải hoàn toàn bình định phía đông!
- Vậy lỡ như thành Hắc Thạch thà chết chứ không chịu khuất phục thì sao?
Phùng Chí nói.
- Vậy thì triệt để diệt trừ, chúng ta trước đó cũng không phải chưa làm qua chuyện đồ thành.
Ánh mắt Diệp Hoàng lạnh lùng.
- Nhưng Mễ Phong… Dù sao cũng là đồng bạn của chúng ta nhiều năm.
Diệp Hoàng yên lặng một lát, nhẹ giọng nói:
- Ta tin tưởng hắn.
Một đoạn thời gian qua đi.
- Điện chủ.
Một âm thanh vang lên ngoài doanh trướng.
Sau đó, Giang Phỉ từ ngoài doanh trướng đi vào.
Ánh mắt của nàng phức tạp, nắm lấy một quyển vải trong tay.
Máu tươi từ vải trên chảy ra, thuận theo khe hở giữa ngón tay của nàng, nhỏ rơi xuống đất.
- Xảy ra chuyện gì?
Diệp Hoàng lập tức nhíu mày, nàng có một loại dự cảm xấu.
Giang Phỉ thở dài.
- Mễ Phong hắn…
Nàng còn chưa nói hết đã đưa mảnh vải nhuốm máu lên.
Diệp Hoàng tiếp nhận mảnh vải, từ từ mở ra.
Bên trong là một phong thư dùng máu tươi viết.
- Điện chủ, từ sáu năm trước, ta đã…
Thư rất dài, chữ viết tinh tế.
Nhưng Diệp Hoàng nhìn một chút, hai tay nhịn không được bắt đầu bắt đầu run rẩy rất nhỏ.
Khuôn mặt của nàng không cảm xúc, nhưng trong đôi mắt lại đang không ngừng biến đổi.
-… Ta chỉ hy vọng, ngài có thể buông tha cho mẹ của ta.
Thư, đến đây là kết thúc.
Người kí tên, chính là Mễ Phong.
- Hắn ở đâu?
Diệp Hoàng thấp giọng hỏi.
Giang Phỉ mím môi, nói:
- Hắn… Tự tuyệt ở dưới tường thành.
- Soạt!
Diệp Hoàng đặt lá thư lên bàn, nhưng không khống chế tốt lực lượng, lập tức đập cái bàn vỡ vụn.
- Ta chỉ là… Để hắn đi đàm phán mà thôi.
- Vì sao… Lại biến thành như vậy?
Một màn khí tức màu đen, bắt đầu dâng lên trong ánh mắt Diệp Hoàng.
Nàng tiến về phía trước một bước, đứng cũng đúng không vững, kém chút ngã sấp xuống.
Hai người Phùng Chí và Giang Phỉ vội vàng đỡ nàng.
- Điện chủ, ngươi không sao chứ!?
Diệp Hoàng đẩy hai người ra, khí tức màu đen trong mắt càng lớn hơn.
Chỗ mi tâm có mấy đạo kiếm ý hình cánh hoa đại biểu cho chí cường xao động bất an!
- Ta chỉ là muốn cho cha nhìn thấy thành tựu của ta.
- Ta thật không muốn hắn chết!
Bỗng nhiên, một khí thế cuồng bạo từ trên người Diệp Hoàng nổ tung, trực tiếp đánh nát đại doanh tràn đầy trận pháp!
Một khí tức tà ác màu đen từ trong mắt Diệp Hoàng sinh ra, nhanh chóng lan tràn ra.
Hai người Phùng Chí đều sững sờ, bọn hắn nhìn ra Diệp Hoàng không thích hợp.
- Điện Chủ!
Bọn hắn muốn tỉnh lại Diệp Hoàng, nhưng không làm nên chuyện gì.
Khí tức tà ác càng ngày càng thịnh, mang theo mùi máu tanh nồng đậm bắt đầu cuồng vũ, làm cho hai người bọn họ đều khó mà tới gần!
Mà kiếm ý kinh khủng chỗ mi tâm Diệp Hoàng lại càng ngày càng xao động bất an.
Trong lòng Phùng Chí hoảng hốt, nếu để cho loại kiếm ý kia bộc phát, chỉ sợ tất cả mọi người ở đây sẽ trong nháy mắt tử thương hơn phân nửa!
Nhưng loại khí tức tà ác kia thật sự ăn mòn quá nhanh, căn bản không kịp ngăn cản!
Mắt thấy kiếm ý sắp bộc phát ra.
Bỗng nhiên, một cánh tay nhỏ nhắn từ trong hư không ló ra.
Ngón trỏ tinh chuẩn điểm lên mi tâm Diệp Hoàng.
Gợn sóng màu lam lấy ngón tay trỏ đó làm trung tâm, trong nháy mắt quét sạch nàng toàn bộ thân thể, dập tắt khí tức màu đen cuồng bạo tà ác.
Mà thân thể Diệp Hoàng thì nghiêng một chút, ngã trên mặt đất.
………….
- Bắt đầu kiểm tra thiên phú!
Một nam nhân trung niên uy nghiêm, lớn tiếng tuyên bố.
Mấy đứa bé nhìn chỉ khoảng ba bốn tuổi đứng chung một chỗ, ngây thơ nhìn qua một đèn lồng trước mặt.
Đây là đèn lồng dùng để kiểm nghiệm thiên phú, tổng cộng chia thành chín bộ phận.
Mỗi khi thắp sáng một bộ phận thì thiên phú của đó sẽ cao hơn một chút.
Người đi lên đầu tiên chính là một cô bé, nàng dựa theo người lớn dặn dò, duỗi tay nhỏ ra, đặt ở phía trên đèn lồng.
Cảm giác nóng rực dần dần sinh ra trong lòng bàn tay.
Sau đó, đèn lồng chậm rãi bắt đầu xoay tròn.
Mỗi khi xoay xong một vòng sẽ có một bộ phận sáng lên.
Cuối cùng, đèn lồng xoay ròng rã bảy vòng mới chậm rãi ngừng lại.
- Tiểu Cầm Dao, thiên phú thượng đẳng!
Nam nhân trung niên lớn tiếng tuyên bố.
Trên mặt người xung quanh đều lộ ra vẻ vui mừng, đây chính là thiên phú thượng đẳng, dốc lòng tu luyện, tương lai chí ít có thể đạt tới tu vi Kim Đan kỳ.
- Tiểu Long, ngươi tới đi.
Theo nam nhân trung niên đọc tên, một cậu bé tương đối mập mạp đi ra phía trước, giống như Cầm Dao, hắn cũng duỗi cánh tay nhỏ mập mạp ra, đặt trên đèn lồng.
Rất nhanh, đèn lồng đã bắt đầu xoay tròn.
Xoay xong bảy vòng, ngay cả vòng thứ tám cũng sắp xoay xong thì mới thôi, ngừng lại.
- Diệp Long, thiên phú thượng đẳng!
Vẻ vui mừng trên mặt mọi người càng lớn, có người càng cười ra tiếng:
- Ha ha, thật sự là trời phù hộ Diệp gia ta!
Hai đứa bé này, nếu không có bất ngờ gì xảy ra đều có tiềm lực trùng kích Nguyên Anh.
Đến lúc đó, Diệp gia sẽ có thể đứng vững ở thành Vân Tiêu.