Treo Máy Ngàn Tỷ Năm, Ta Còn Có Tiền Hơn Thiên Đạo

Chương 182: Trong Lòng Thúc Ấy, Ngươi Chính Là Người Hoàn Mỹ Nhất

Chương 182: Trong Lòng Thúc Ấy, Ngươi Chính Là Người Hoàn Mỹ Nhất

- Ta không thể lại để cho cha cảm thấy thất vọng!
Một thanh trường kiếm, bỗng nhiên xuất hiện trong tay Diệp Hoàng.
- Ta tuyệt đối không có thể để cho hắn thất vọng!!
Diệp Hoàng hét lớn một tiếng, trường kiếm hoành không, chém về phía đối thủ trước mặt.
- Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, thiên diêu địa động.
Cảnh tượng xung quanh nàng bắt đầu nhanh chóng thay đổi.
Một hương hoa nhàn nhạt làm cho ý thức của nàng dần dần tỉnh táo lại.
Sau khi lấy lại tinh thần, Diệp Hoàng phát hiện, lúc này, mình đang đứng ở trong một biển hoa tràn đầy hoa hồng.
Không, phải nói là một nửa biển hoa.
Bởi vì một nửa khác đã toàn bộ sụp đổ dưới một kiếm vừa rồi của nàng, biến thành vực sâu vô biên.
Một thiếu nữ với mái tóc dài màu đỏ tím, sắc mặt hơi tái nhợt đứng ở trước mặt của nàng.
- Hiểu Hiểu?
Diệp Hoàng giật mình.
………..
- Ta đây… Bị sao vậy?
Diệp Hoàng nghi ngờ nhìn Diệp Hiểu Hiểu trước mặt, nàng cau mày, sau khi mình cầm huyết thư tự tuyệt của Mễ Phong thì bỗng nhiên cái gì cũng không biết.
Đây là nơi nào? Sao Diệp Hiểu Hiểu lại ở đây?
Diệp Hiểu Hiểu không nói gì, nàng đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên té ngã trên đất.
- Ai u, cái eo nhỏ của ta!
Diệp Hoàng vội vàng tiến lên, đỡ nàng dậy.
- Thật sự là thật có lỗi, ta thật không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Mặt mũi Diệp Hoàng tràn đầy áy náy.
- Ta biết.
Diệp Hiểu Hiểu thở dài, nói:
- Vừa rồi ngươi đã nhập ma.
Diệp Hoàng ngẩn người.
Nhập ma.
Hình như là.
Khi nàng biết Mễ Phong chết, nhưng sự thật chính là bởi vì chấp niệm của mình mà trực tiếp ép chết hắn.
Nàng quá gấp, quá muốn chứng minh mình là một người có tác dụng.
Nàng không muốn lại thấy tia thất vọng xuất hiện trong ánh mắt của cha mình.
- Lời nói của trẻ nhỏ, ngươi không thể coi là thật.
Diệp Hiểu Hiểu nói:
- Khi đó, bọn hắn không hiểu chuyện gì, có thể chính bọn hắn cảm thấy chuyện đó không là gì, nhưng lại trong lúc lơ đãng thương tổn tới ngươi.
Ánh mắt Diệp Hoàng phức tạp.
- Ngươi đều thấy được sao?
Diệp Hiểu Hiểu nhẹ gật đầu.
- Đừng trách ta nhìn trộm ký ức của ngươi, lúc đó ngươi nhập ma, ta không có cách nào nên mới kéo ngươi vào trong mộng cảnh.
- Ta chỉ là không ngờ rằng, trước kia ngươi…
- Đúng là rất bi thảm.
Diệp Hoàng cười một tiếng.
- Chuyện đó đâu tính là bi thảm gì, ta tốt xấu cũng là cháu gái của gia chủ, sau đó lại là con gái của gia chủ mới, cuộc sống giàu có, các huynh đệ tỷ muội trong nhà cũng đều rất thương yêu ta.
- Người còn thảm hơn ta rất nhiều.
Diệp Hoàng đứng dậy, nhìn phương xa.
- Ta chỉ là…
- Không muốn lại để cho hắn cảm thấy thất vọng vì ta mà thôi.
Diệp Hiểu Hiểu lần nữa thở dài.
- Chuyện trước kia, ta không thể nhận xét được.
- Nhưng bây giờ, ta có thể rất chắc chắn nói cho ngươi, đại bá hắn tuyệt đối sẽ không cảm thấy thất vọng đối với ngươi.
- Mặc dù… Thúc ấy biểu hiện được không quá rõ ràng, nhưng ta biết, trong lòng thúc ấy, ngươi chính là người hoàn mỹ nhất.
Ở bên cạnh Diệp Tùy Phong sáu năm, Diệp Hiểu Hiểu đã sớm hiểu rõ tính tình của hắn.
Cách hắn thể hiện tình cảm với những người khác rất kỳ quái.
Đối với người xa lạ, hắn hoàn toàn không quan tâm, sống thì sống, chết thì chết.
Nhưng đối với người trong gia tộc, yêu cầu của hắn lại vô cùng nghiêm khắc, có một chút không đúng cũng sẽ nói, có đôi khi còn trừng phạt nặng.
Giống như chuyện của Diệp Bá mấy ngày trước.
Nhưng nếu đối với người thân cận chân chính, sự khoan dung và kiên nhẫn của hắn đơn giản chính là vô hạn.
Trong thời gian năm năm ở vương quốc Vĩnh Đông, nàng phạm sai, gây họa, dùng nhiều như sao trên trời để hình dung cũng không quá đáng chút nào.
Nhưng cho tới bây giờ, đại bá đều chưa từng chân chính tức giận, mà chỉ kiên nhẫn giải thích cho nàng hiểu, từng bước một đi trên con đường đúng đắn.
Mà trong quá trình chỉ dẫn, hắn luôn dùng Diệp Hoàng làm chứng minh giảng dạy.
Thông minh, cứng cỏi, hiểu chuyện, ổn trọng, dù sao đủ loại từ ngữ khen người, trên cơ bản đều tới qua một lần.
Cho nên Diệp Hiểu Hiểu tin tưởng chắc chắn rằng hiện tại đại bá là tuyệt đối sẽ không bởi vì một ít chuyện nhỏ mà trừng phạt Diệp Hoàng.
- Đại bá đã trở về, hắn nói ta đi ra ngoài gọi các ngươi trở về, có chuyện muốn sắp xếp.
- Ngươi nhanh đi đi, dù ta không có cách nào giải trừ sao tâm ma này của ngươi, chỉ có thể tạm thời áp chế, mà thúc ấy quỷ kế đa đoan, khẳng định có biện pháp.
Diệp Hiểu Hiểu nói.
Diệp Hoàng yên lặng.
- Ngươi quả nhiên vẫn là Hiểu Hiểu trước kia, tiểu thiên tài dùng từ.
Nàng hít một hơi thật sâu, nói:
- Tốt, ta sẽ lập tức trở về.
Sau đó, Diệp Hoàng quay đầu nhìn một chút, nói:
- Đây chính là mộng cảnh ngươi tạo dựng à, rất chân thực, cũng thật là lợi hại, ta hoàn toàn không tìm thấy chỗ sơ hở.
- Ngươi có thể dẹp đi.
Diệp Hiểu Hiểu bĩu môi:
- Một kiếm kia của ngươi kém chút đã đánh nát mộng cảnh của ta.
- Với lại đó rốt cuộc là cái quái gì, bây giờ ngón tay của ta còn đang chảy máu đây.
Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu duỗi ngón tay ra, ở đầu ngón tay của nàng có mấy lỗ hổng thật sâu, đỏ thẫm một mảnh.
Lúc ấy, nàng vì thôi miên Diệp Hoàng mà dùng đầu ngón tay điểm vào kiếm ý chỗ mi tâm của nàng ấy.
Dẫn đến ngón tay bị đâm rách, với lại loại khí tức hủy diệt kia, vết thương thật lâu khó mà khép lại.
- Thật xin lỗi.
Diệp Hoàng ngượng ngùng nói.
Diệp Hiểu Hiểu khoát tay:
- Việc nhỏ, qua một đoạn thời ngắn sẽ tốt rồi.
- Ngươi vẫn nên xử lý tốt chuyện bên ngoài nhanh lên, sau đó trở về tìm đại bá.
Diệp Hoàng hỏi:
- Ngươi không cùng ta trở về sao?
- Ta còn phải đi tìm Diệp Long và tỷ của ta nữa.
Diệp Hiểu Hiểu nói:
- Đi, ta sẽ rất nhanh, đến lúc đó, chúng ta gặp nhau ở nhà.
Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu phất phất tay, cảnh tượng xung quanh lập tức bắt đầu bắt đầu ba động giống như gọn sóng nước.
Đợi hình tượng toàn bộ biến mất, Diệp Hiểu Hiểu cũng đã biến mất không thấy gì nữa.
Diệp Hoàng mở to mắt, phát phát hiện mình lại về tới trong thế giới hiện thực.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất