Chương 181: Tuổi Thơ Của Diệp Hoàng
Tiếp đó, là mấy đứa bé khác.
Mà có một đứa bé hơi nhỏ hơn những đứa bé khác, một đôi mắt to tràn ngập tò mò.
Nàng không đứng chung một chỗ với những đứa bé khác, mà ở trong ngực một người trung niên trẻ tuổi.
Sau khi những người kia kiểm tra xong, nam nhân trung niên uy nghiêm hô lên tên của nàng.
- Tiểu Hoàng, đến lượt ngươi rồi đấy…
Tiểu Hoàng ngẩng đầu lên, nhìn người trẻ tuổi một chút.
- Cha.
Nàng ngọt ngào hô một câu.
- Đi thôi, ta tin tưởng ngươi.
Cha của nàng cổ vũ động viên nàng.
Tiểu Hoàng nhảy xuống khỏi lồng ngực của cha mình, lắc qua lắc lại đi về phía đèn lồng.
- Cố lên.
- Ngươi không sao đâu.
Mấy đứa bé khác cũng đang cổ vũ động viên cho nàng.
Tiểu Hoàng đi lên phía trước, học theo bộ dáng của những người khác, lấy bàn tay đặt ở phía trên đèn lồng.
Rất nhanh, đèn lồng bắt đầu xoay tròn.
Một vòng, hai vòng.
Khi đến phòng thứ bốn thì kém một chút hoàn thành, cuối cùng lại ngừng lại.
- Diệp Hoàng, thiên phú… Kém.
Nam nhân trung niên nói câu nói này.
Tiểu nữ hài cũng không rõ điều này có ý nghĩa gì, nàng chỉ phát hiện, trước đó những người lớn còn rất vui vẻ, nhưng lúc này lại không nói lời nào.
Mà cha của mình lại càng cúi đầu.
- Ha ha, không sao đâu, sau này mấy đứa Diệp Long và Cầm Dao nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Hoàng thật tốt.
Có người phá vỡ yên tĩnh, lúc này những người khác mới lại bắt đầu linh hoạt lại.
Nhưng cô bé đó vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào cha của mình.
Nàng nhìn thấy trong mắt cha lộ ra một tia kỳ quái.
Sau khi lớn lên, nàng mới hiểu được, loại cảm xúc đó gọi là “thất vọng”.
- Cha…
Ba năm sau.
- Cha! Ta cũng sinh ra khí cảm rồi!
Một cái bóng người nhỏ bé ra sức chạy nhanh, xông vào đình viện.
Chính là Tiểu Hoàng.
Đáng tiếc cái đầu quá thấp, cánh cửa quá cao, không chú ý đã lập tức bị trượt chân, ngã sấp mặt trên nền nhà.
Tiểu Hoàng rất nhanh bò dậy, vỗ bùn đất trên người, chợt cảm giác cùi chỏ đau rát, nàng nâng lên cánh tay nhìn một chút, thì ra nơi đó bị rách mất một miếng da.
Nhưng Tiểu Hoàng cũng không hề để ý, vừa dùng áo xoa xoa, vừa đi vào trong phòng.
- Cha, ta có thể chính thức tu luyện rồi!
Nàng vào nhà hô.
Lúc này, cha nàng từ trong đường đi ra, cầm trong tay một bức tranh trông có vẽ đã rất cũ kỹ.
Tiểu Hoàng biết, trên bức tranh đó vẽ một nữ nhân rất xinh đẹp.
Nghe người khác nói, đó là mẹ của mình.
- Cha, ngươi xem nè!
Tiểu Hoàng dấu cánh tay bị trần ra sau lưng, duỗi ra một tay khác, một ngọn lửa nho nhỏ bỗng nhiên bốc cháy trên đầu ngón tay nàng, run run rẩy rẩy, chợt sáng chợt tắt.
- Thật giỏi.
Nam nhân ngồi xổm người xuống, lau đi vết bẩn trên mặt nàng, cười nói:
- Tiếp tục cố gắng, cha tin tưởng con nhất định có thể.
Tiểu Hoàng nặng nề gật đầu.
Cái từ cố lên này đã từ đó tiến vào trong lòng của nàng.
Rất nhanh, nàng đã đến đến sân huấn luyện của gia tộc, không để ý đau rát từ trên cánh tay, một quyền lại một quyền đánh lên trên bao cát dùng để huấn luyện.
Lúc này, một đám trẻ con khác cũng chú ý tới nàng, bắt đầu xì xào bàn tán bắt đầu.
- Ai ai, đó chính là Diệp Hoàng, cháu gái của gia chủ.
- Ta nghe nói thiên phú của nàng ấy rất kém, kém xa mấy người Diệp Long và Diệp Cầm Dao.
- Nàng ấy thật kỳ quái, người khác đều nghỉ ngơi chơi đùa, chỉ nàng ấy còn vẫn luôn tu luyện.
- Ta nghe nói nàng ấy còn là sao chổi, hại chết mẹ của mình.
- Đúng đúng đúng, chúng ta phải cách xa nàng ấy một chút.
Bọn hắn nói gì, Tiểu Hoàng đều nghe thấy được.
Nàng có chút không biết vì sao những đứa trẻ khác đều không thích mình.
Với lại nàng cũng đã hỏi cha, mẹ nàng là do thân thể quá yếu ớt chứ không phải do mình hại chết.
Nhưng cho dù đi đến chỗ nào, nàng cũng đều nghe thấy mọi người nói như vậy.
- Nói cái gì đó?
Lúc này, một tiếng rống to truyền tới.
Ngay sau đó chính là một cái roi thật dài, hung hăng quất vào trên người mấy đứa bé vừa mới nói kia, lập tức quất đến bọn hắn kêu to.
- Oa, Báo giáo dụ, chúng ta không dám nữa!
Một người trẻ tuổi dáng vẻ hung ác, hừ lạnh một tiếng, sau khi dạy dỗ bọn hắn một trận thì đi đến bên cạnh Tiểu Hoàng.
Hắn nhìn vết thương trên cánh tay Tiểu Hoàng một chút, khẽ nhíu mày.
Sau đó, hắn lấy ra một chút thuốc trị thương, cẩn thận bôi lên.
Nhìn hai nắm tay nhỏ của Tiểu Hoàng đã đỏ bừng, sắp bị mài trầy da, hắn thở dài.
Nhưng cuối cùng, hắn cũng không nói gì, vuốt đầu Tiểu Hoàng, quay người rời khỏi.
Sau lưng, âm thanh nắm đấm đập lên bao cát lại vang lên lần nữa.
Lại trôi qua ba năm.
Thi đấu trong gia tộc.
- Phanh!
Đến một tiếng, một bóng người bị đánh ngã xuống đất, lăn xuống lôi đài.
- Vương Vũ đối chiến Diệp Hoàng, Vương Vũ thắng!
Trưởng lão tuyên bố kết quả này.
Diệp Hoàng đứng dậy, xóa đi vết máu bên miệng, phủi bụi bặm trên người, trong một đám ánh mắt phức tạp, đi trở về bên cạnh cha.
- Cha…
- Ai… Không sao đây, nghỉ ngơi một chút.
Cha của nàng cảm thán nói.
Diệp Hoàng cúi đầu ngồi xuống, tiếng nghị luận xung quanh không ngừng lọt vào trong tai của nàng.
- Một đệ tử trực hệ lại bị chi thứ ngược thua tơi tả.
- Thật uổng cho nàng ấy nhận được nhiều tài nguyên như vậy.
- Thật sự là quá lãng phí.
Những lời này, Diệp Hoàng biết cũng chui vào trong tai cha.
- Mau nhìn, là Diệp Long!
Bỗng nhiên, có người kinh hô.
Diệp Hoàng ngẩng đầu, trên lôi đài, một thiếu niên tuấn tú cầm một cây trường thương, khí vũ hiên ngang.
Tất cả mọi người đều bắt đầu reo hò.
Lại là ba năm.
Lại là thi đấu gia tộc.
Khi đến lượt Diệp Hoàng, nàng đi lên lôi đài, nhìn về phương hướng người chủ sự gia tộc.
Chỗ ngồi của cha sớm đã không còn bóng người.
Nàng yên lặng quay đầu lại.
Hai tay không khỏi siết chặt.
Nếu mình cũng có thiên phú.
Nếu mình có được thực lực cường đại.
Mình nhất định sẽ không làm cho cha thất vọng.
Nàng âm thầm thề, nếu như tương lai mình may mắn thuế biến, tuyệt đối, tuyệt đối! Sẽ không để cho loại biếu cảm thất vọng xuất hiện tại trong mắt cha nữa!