Chương 185: Cầm Dao Bị Nhốt
Mặc dù căn cứ bọn thủ hạ phản hồi lại, nói là hiện tại, thế lực thành Vân Tiêu đã trải rộng khắp Liên Minh Cửu Thành.
Nhưng bản thân phiến địa vực Cửu Thành này đã là một nơi lạc hậu cằn cỗi, cho dù lợi hại thế nào đi nữa cũng sẽ không được tông môn cường đại phía Nam, hoặc là Thánh Địa Trung Châu để vào mắt.
- Mặc dù Cửu Thành cằn cỗi nhưng lại là một nơi rất lớn, bên phía tổng viện vẫn tương đối coi trọng nơi này.
- Mau chóng thuyết phục nàng ta đi, nếu cần thiết có thể dùng thêm một ít thủ đoạn khác, giống như lợi dụng tộc nhân của nàng ta… Ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?
Hồn Hư Tử nói.
Chấn Huyền nhẹ gật đầu.
Chuyện liên quan đến tổng viện đều không phải là việc nhỏ.
Hắn cũng ngầm trộm nghe nhắn đến bí ẩn nào đó, hình như những đại nhân vật trên thế giới này đều đang tranh đoạt một loại “thời cơ” ghê gớm nào đó.
- Đại nhân yên tâm, trước khi trận chiến tranh đoạt diễn ra, ta nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng chuyện này.
Hồn Hư Tử gật đầu, nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, nói:
- Nơi này của ngươi không có vấn đề gì chứ, tăng cường phòng thủ, nàng ta không phải người thường, không thể để cho nàng ta chạy thoát.
- Tuyệt đối không có vấn đề!
Chấn Huyền thề son sắt nói:
- Nơi này vốn là vì giam giữ hạng người cực kỳ cực ác, chuyên môn bố trí trận pháp khắp nơi.
- Cho dù là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, chỉ cần tiến vào thì cũng đừng nghĩ đi ra ngoài nữa, cũng không ai có thể len lén lẻn vào trong được.
Hồn Hư Tử ừ một tiếng:
- Vậy là tốt rồi.
Hắn nhìn Diệp Cầm Dao, trong lòng than thở.
Thật không ngờ, ở loại nơi nhỏ này này lại cũng có thể phát hiện thiên tài yêu nghiệt như thế.
Có nàng ta thay thư viện xuất chiến, Liên Minh Cửu Thành trên cơ bản nói là mười phần chắc chín, cũng không phải là quá đáng.
Sau một lát, hai người rời khỏi phòng tạm giam tầng dưới chót nhất.
Mà trong phòng, Diệp Cầm Dao từ đầu đến cuối đều không nói một câu nào, an tĩnh ngồi ở chỗ đó.
Bỗng nhiên, đôi mi thanh tú của nàng cau lại, mở to mắt.
Một đóa hoa màu vàng từ trên bầu trời chậm rãi rơi xuống, rơi vào trên đùi của nàng.
Diệp Cầm Dao nghi hoặc, sao nơi này lại trống rỗng xuất hiện một cánh hoa được chứ?
Với lại khí tức phía trên cánh hoa này hình như còn có chút quen thuộc.
Ngay khi nàng đang nghi ngờ thì đột nhiên hoa kia cánh bắt đầu rung lên, dần dần biến hóa, cuối cùng không ngờ lại biến thành một con phi điểu lớn cỡ ngón tay.
Phi điểu vỗ cánh, rơi lên đầu vai Diệp Cầm Dao, sau đó, miệng nói tiếng người.
- Không ngờ tỷ lại rơi vào tình cảnh thảm như vậy.
Diệp Cầm Dao lập tức kinh ngạc, nàng nghe ra âm thanh này là ai.
- Muội muội, ngươi trở về rồi sao?
- Hì hì.
Chim nhỏ từ đầu vai nhảy xuống, vững vàng rơi vào ngực Diệp Cầm Dao.
Một đôi mắt hoạt bát xoay tít nhìn nàng.
- Sao tỷ lại bị giam trong này vậy?
Diệp Cầm Dao thở nhẹ một hơi nói:
- Nói ra thì rất dài dòng.
- Ta giết tất cả học sinh Thiên Địa viện của thư viện Thiên Phủ.
- Ách…Hả
Diệp Hiểu Hiểu không biết nói gì, trước khi đến đây nàng cũng đã tìm hiểu, cũng biết trong toàn bộ Thiên Địa viện đều là thiên kiêu có tiền đồ nhất thư viện.
Không ngờ lại bị Diệp Cầm Dao giết hết.
- Vậy vì sao bọn hắn còn không nổi giận, sau đó làm thịt tỷ nữa?
Diệp Hiểu Hiểu hỏi.
Diệp Cầm Dao không biết nói gì:
- Thứ nhất, bọn hắn không làm được.
Nàng lấy ra một chiếc gương, phía trên ẩn ẩn lộ ra khí tức làm cho trái tim Diệp Hiểu Hiểu đập nhanh hơn.
Nàng biết, đó là lúc ấy đại bá đưa cho Diệp Cầm Dao.
- Thứ hai, bọn hắn muốn ta đi tham gia một trận chiến đấu.
- Trận chiến đấu này hình như quan hệ đến phiến địa vực Liên Minh Cửu Thành này thuộc về ai, có mấy thế lực siêu cấp cũng tham gia trong đó.
Diệp Cầm Dao thu lại Kính Hồng Trần, nói.
- Đầu óc bọn hắn bị nước vào hả?
Diệp Hiểu Hiểu nói:
- Từ lúc nào Liên Minh Cửu Thành lại lượt một đám người không liên quan nói chuyện vậy, nếu đại bá biết còn không dùng một bàn tay chụp chết bọn hắn.
Nàng đơn giản là bó tay rồi, hai người Diệp Hoàng và Diệp Long thật vất vả đánh xuống Cửu Thành, nhưng bây giờ lại có người khác muốn lấy đi, lẽ nào lại như vậy!
- Vậy sao tỷ không trở về nhà nói cho chúng ta biết chứ?
- A, ta quên, tỷ đang bị giam, a ha ha ha, vô ý mạo phạm…
Diệp Cầm Dao lắc đầu nói:
- Có Kính Hồng Trần cảnh đại bá tặng cho ta, bọn họ sao có thể nhốt ta được?
- Ta ở lại nơi này chỉ vì ta phát hiện một vật rất kỳ quái.
- Vật kia hình như không thuộc về thế giới này của chúng ta, với lại lực lượng cực kỳ đáng sợ, một khi buông ra có thể sẽ xâm nhiễm mặt đất, thậm chí có thể ảnh hưởng đến quy tắc trong phạm vi nhất định.
- Ta đoán cái gọi là chiến đấu sắp diễn ra cũng có liên quan đến thứ này.
Diệp Cầm Dao nói.
Diệp Hiểu Hiểu nghe vậy thì sửng sốt một chút.
- Đó là đồ chơi gì? Ở đâu? Tỷ đã tìm được chưa?
Nàng liên tục hỏi ra ba câu hỏi.
- Chính ở một nơi nào đó phía sau núi Thiên Địa viện, là lúc ấy ta mở ra màn trời Hồng Trần, lúc vô tình cảm giác được.
Diệp Cầm Dao nói:
- Ta đã nhờ một người bạn đi điều tra, tin tưởng chẳng mấy chốc sẽ có kết quả.
Cái gọi là phòng tạm giam sáu tầng đương nhiên không ngăn được Diệp Cầm Dao, nàng tự có thủ đoạn, cùng tiến hành liên hệ với Nhan Hi ở bên ngoài.
- Đừng phiền toái như vậy, hiện tại đại bá đã trở về, để thúc ấy đến đây chính là chuyện một cái búng tay mà thôi.
- Tỷ trở về với ta trước đã, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau tới.
Diệp Hiểu Hiểu nói.
Diệp Cầm Dao suy tư trong chốc lát, nói:
- Muội trở về nói với đại bá một chút đi, ta tạm lưu ở nơi này, để tránh đánh rắn động cỏ, dù sao bọn họ cũng không làm gì được ta.
- Khi ra đi, cũng mang theo bạn của ta đi, nàng ấy ở lại nơi này, thật ra còn có chút nguy hiểm.
Nói xong, Diệp Cầm Dao huyễn hóa ra bộ dáng một nữ tử, chính là Nhan Hi.
- Được.
- Ta đi đây.