Treo Máy Ngàn Tỷ Năm, Ta Còn Có Tiền Hơn Thiên Đạo

Chương 186: Long Hoàng Trở Về

Chương 186: Long Hoàng Trở Về

- Còn có, mấy năm không gặp, muội thật sự là càng ngày càng có mùi vị của nữ nhân nha.
Nói xong, chim nhỏ đạp trên ngực Diệp Cầm Dao mấy phát, sau đó vỗ cánh bay lên, “Ba” một tiếng, hóa thành vô số điểm sáng, biến mất không thấy gì nữa.
Diệp Cầm Dao nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó lần nữa nhắm mắt lại.

Thiên Địa viện, phía sau núi.
Một bóng hình xinh đẹp đang lén lén lút lút, đi dạo ở trên núi.
Bỗng nhiên, một tay nhô ra từ dưới chân của nàng, gắt gao bắt lấy mắt cá chân nàng.
Nữ tử này lập tức giật nảy mình, nàng chưa kịp lên tiếng kinh hô thì dưới chân đã như bị ai kéo xuống.
Trong nháy mắt, nàng đã biến mất khỏi phía sau núi.
……….
Trên hòn đảo nhỏ ở giữa Kính Hồ, dưới gốc Đại Thụ Khải Mông.
Diệp Tùy Phong đang ngồi bên cạnh đầm nước, khoan thai ăn hoa quả.
Ở bên cạnh hắn có một cây cần câu, phần mũi câu đang ngâm vào trong đầm nước.
Một đám cá chép nhỏ đủ mọi màu sắc nhảy cẫng hoan hô, không ngừng xoay quanh vòng quanh lưỡi câu.
Ngẫu nhiên có hai con gan lớn, nhảy ra khỏi mặt nước, trừng hai tròng mắt thật to nhìn nam nhân xa lạ bên bờ này.
Bỗng nhiên, Diệp Tùy Phong tâm niệm vừa động, ngẩng đầu lên.
Nơi xa, một bóng hình xinh đẹp màu tím đang chậm rãi đi đến.
Chính là Diệp Hoàng vừa trở về.
Diệp Hoàng bước chân rất chậm, hình như có chút do dự, nàng nhìn thấy Diệp Tùy Phong, từng bước từng bước đi tới.
- Cha.
Nhìn nam tử quen thuộc trước mặt này, Diệp Hoàng mở miệng nói, biểu lộ có chút phức tạp.
Hai người sáu năm không gặp, hình như bắt đầu trở nên có chút lạnh nhạt.
- Mau tới đây.
Diệp Tùy Phong vẫy vẫy tay.
Diệp Hoàng nghe vậy, đi vào bên cạnh hắn.
- Cha, ta…
- Sao ngươi lại biến mình thành bộ dáng này?!
Diệp Tùy Phong cau mày, nhẹ giọng nói, trong mắt mang theo thương tiếc.
Hắn vươn tay, vuốt ve mi tâm Diệp Hoàng.
Khi Diệp Hoàng đến gần, hắn đã phát hiện con gái của mình, nhập ma.
Tâm ma kém chút đã cắn nuốt toàn bộ nàng, cũng may bị gia hỏa không đứng đắn cười toe toét nào đó hoá giải mất.
Diệp Tùy Phong nhẹ nhàng nâng tay, một đám khói màu đen cực kỳ tà ác từ mi tâm Diệp Hoàng rút ra.
Loại lực lượng chí âm chí tà kia, ngay cả con cá trong đầm nước cũng bị dọa đến chui vào đáy nước.
- Kiệt kiệt kiệt!
Trong đám khói đen phát ra tiếng cười kinh khủng, nhe răng trợn mắt về phía Diệp Tùy Phong.
- Kiệt cái rắm.
Diệp Tùy Phong cong ngón tay búng ra, trong nháy mắt, khói đen gặp trọng kích, trực tiếp tán loạn.
Chỉ là trong thời gian nháy mắt đã biến mất toàn bộ, hóa thành hư không.
Lập tức, Diệp Hoàng cảm thấy linh hồn tỉnh táo, khó chịu mấy ngày nay tích tụ đọng lại trong ngực đã hoàn toàn biến mất.
- Nha đầu ngốc, sao lại cho mình áp lực lớn như vậy chứ?
- Có ta đây, ngươi còn lo lắng cái gì?
Diệp Tùy Phong bất đắc dĩ nói.
Nghe thấy câu nói này, cái mũi Diệp Hoàng chua chua, cũng nhịn không được nữa, té nhào vào trong ngực Diệp Tùy Phong.
- Cha…
Nước mắt của nàng không ngừng chảy xuống.
Diệp Tùy Phong thở dài, ôm lấy đại cô nương trong lòng mình, vỗ nhè nhẹ lên lưng của nàng, hỏi:
- Đến cùng là thế nào? Nói cho cha nghe một chút được không?
Diệp Hoàng khóc.
- Cha, ta… Ta đã có thể đánh bại tất cả thành trì ở phía Đông.
- Vậy thì tại sao ngươi lại như vậy?
Diệp Tùy Phong cười nói:
- Con đã làm vô cùng tốt, trên đường trở về, ta đã nghe nói rất nhiều về truyền kỳ của điện chủ con đó.
Hai tay Diệp Hoàng không khỏi ôm chặt mấy phần.
- Ta còn giết rất nhiều người, rất nhiều người vô tội.
Diệp Tùy Phong vuốt ve mái tóc dài của nàng, nói:
- Con đường chinh phục luôn có tử thương, chuyện này rất bình thường.
- Nếu như con cảm thấy thủ đoạn của mình quá ác liệt, sau này chú ý nhiều một chút là được.
Chinh phục có rất nhiều con đường.
Mà Diệp Hoàng đi lên chính là con đường sát lục.
Diệp Tùy Phong không muốn bình phán cái gì, cũng không thể cưỡng ép con bé đi lên cùng một con đường như Diệp Long.
Với lại làm việc lớn luôn cần một kẻ chuyên giết chóc.
- Thế nhưng…
Diệp Hoàng thấp giọng nói:
- Ta còn vì tư tâm của mình mà ép chết một đồng bạn sóng vai chiến đấu với ta.
Diệp Tùy Phong thở dài:
- Đã biết mình sai lầm thì phải kịp thời sửa lại.
- Chuyện đã từng xảy ra, chúng ta không cách nào thay đổi.
- Nhưng chúng ta nhất định phải ghi ở trong lòng, không thể để cho chuyện giống vậy xảy ra hai lần, biết không?
Diệp Hoàng lần nữa ôm chặt hai tay.
Nước mắt đã thấm ướt áo Diệp Tùy Phong.
- Cha… Có phải cha cũng cảm thấy, ta là một đao phủ chỉ biết giết chóc, vô tình tàn bạo hay không?
Diệp Hoàng thấp giọng nói.
- Đứa nhỏ ngốc.
Diệp Tùy Phong cười cười, xoa xoa đầu Diệp Hoàng, nói:
- Cho dù con biến thành cái gì, con cũng là con gái của ta.
- Còn nhớ rõ ta đã từng đã nói gì với con không?
- Chỉ cần không quên bản tâm của mình, con đường giết chóc này cũng là có thể.
- Con quên rồi sao?
Diệp Tùy Phong ôn nhu nói.
Hắn đã hiểu rõ, tâm ma của con gái không phải vì con đường đã chọn, mà chính là vì mình.
Hoặc nói đúng hơn, là vì mình đã chết đi kia.
Diệp Hoàng nhẹ gật đầu, nhưng lại vội vã lắc đầu, cũng không biết đang xác nhận hay phủ nhận câu nào.
Sau một hồi lâu, nàng lên tiếng
- Cha, ngươi có thể lại ôm ta một chút nữa được không?
Diệp Hoàng nhẹ nhàng nói.
Diệp Tùy Phong nắm thật chặt hai cánh tay của mình.
- Thật là một cô nương ngốc…

Nửa ngày sau, trên đảo trong Kính Hồ.
Ở bên bờ đảo nhỏ giữa hồ, hai bóng người, một tím một tái sóng vai đứng thẳng.
- Đường muội, muội thắng.
Diệp Long cười nói:
- Thật không ngờ, muội đã cầm xuống toàn bộ nửa phía Đông rồi.
- Nữa phía Tây, ta cũng chỉ mới vừa thu phục được tất cả chủ thành thôi.
Một canh giờ trước, Diệp Long cũng từ phía Tây chạy về, sau khi gặp Diệp Tùy Phong và cha mẹ của mình thì cùng với Diệp Hoàng đi đến Kính Hồ.
- Không, là huynh thắng.
Diệp Hoàng lắc đầu nói:
- Ta chỉ là lợi dụng giết chóc mang đến sợ hãi, dọa sợ bọn hắn.
- Mà huynh chân chính nhận được bọn hắn ủng hộ, mới là người thích hợp thống trị hơn ta.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất