Chương 187: Trong Nhà Của Ta Một Con Gấu Khờ, Cũng Đã Bước Vào Cấp Bậc Độ Kiếp
Sau khi trở về, Diệp Hoàng cũng nghẽ được các hành động của Diệp Long, con đường chinh phục của hắn có thể dùng ba chữ để hình dung: Vĩ, quang, chính!
Thuộc hạ của hắn, đối với Diệp Long là thật tâm thật ý thần phục.
Nàng làm Điện chủ điện Thanh Loan nhiều năm như vậy, cũng hiểu rất rõ, muốn đạt tới loại trình độ kia cần phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng, có khó khăn cỡ nào.
- Ngươi chớ khiêm nhường, nếu như bây giờ hai chúng ta đánh một chầu, nằm xuống tuyệt đối là chính ta.
Diệp Long nói.
Diệp Hoàng cười nói.
- Nếu nói như vậy, chắc Hiểu Hiểu của hội Thiên Tiên là lợi hại nhất.
- Ta bị muội ấy dùng một đầu ngón tay làm cho hôn mê bất tỉnh.
Diệp Long lập tức mở to hai mắt nhìn:
- Huynh đang nói giỡn hả?
- Ta đã gặp muội ấy, muội ấy đúng là rất mạnh, nhưng cũng không thể là đối thủ của muội được.
Diệp Hoàng nhún vai:
- Đây là sự thực, chờ muội ấy trở về huynh đi hỏi một chút sẽ biết.
- Muội ấy đã đi đón Cầm Dao tỷ, cũng không biết hiện tại đã đi tới đâu rồi.
…
Trên bầu trời, một con Thất Thải Loan Điểu khổng lồ cấp tốc xẹt qua.
Nhan Hi ngồi trên lưng Loan Điểu, cảm thụ được gió lạnh thổi lên mặt, sắc mặt trắng bệch.
Nàng đang tìm manh mối phía sau núi học viện thì bỗng nhiên bị người nào đó lôi đi, chờ nàng lấy lại tinh thần thì thấy mình đã xuất hiện ở trên lưng con Loan Điểu này.
Mà phía trước lại chính thiếu nữ có mái tóc dài màu đỏ tím này.
Cảm nhận được trên người Loan Điểu truyền đến khí tức khủng bố, nàng động cũng không dám động.
- Ngươi… Là ai?
Nhan Hi thử hỏi thăm.
- Hắc hắc hắc…
Thiếu nữ không nói gì, mà lại phát ra một loạt tiếng cười trầm thấp khiếp người.
- Tại sao ngươi lại bắt ta?
- Hì hì ha ha…
- Ngươi muốn mang ta đi đâu?
- Kiệt kiệt kiệt…
Nhan Hi sắp điên rồi, kém chút nữa đã nhảy khỏi lưng Loan Điểu.
Nhưng nàng vẫn nhịn được, ma nữ trước mặt này tuyệt đối sẽ không cho phép nàng chạy trốn.
Vạn nhất trêu chọc nàng không cao hứng, làm ra chuyện gì không giống người thường, vậy đơn giản…
Nhan Hi không dám động, cũng không dám hỏi lại, ôm hai chân, chỉ hy vọng Diệp Cầm Dao có thể sớm phát phát hiện mình mất tích một chút, sau đó tới cứu nàng…
Theo thời gian trôi qua, Thất Thải Loan Điểu giống như bỗng nhiên xuyên qua một kết giới, đi vào một thế giới cực kỳ dư thừa linh khí.
Hình như là Thánh Địa!
Nàng tò mò nhìn quanh phía dưới, một tòa thành trì hình tròn quen thuộc dần dần xuất hiện trong mắt nàng.
………….
Thất Thải Loan Điểu to lớn từ trên bầu trời rơi xuống, dừng ở trong một vườn hoa dạt dào linh khí.
Diệp Hiểu Hiểu từ phía trên nhảy xuống, sau đó cười âm hiểm nhìn về phía Nhan Hi.
- Kiệt kiệt kiệt, tiểu bảo bối, đi theo ta!
Nhan Hi bị dọa đến giật mình một cái, run rẩy đi xuống khỏi lưng Loan Điểu, nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi dẫn ta đến thành Vân Tiêu làm cái gì?
- Ngươi đừng làm loạn, ta cho ngươi biết, ta biết Diệp Cầm Dao, còn có gia chủ Diệp gia, Diệp Tùy Phong!
- Ồ?
Diệp Hiểu Hiểu lập tức sững sờ, tất cả khí tức khiếp người đột nhiên tiêu tán không còn.
- Không ngờ ngươi lại từng tới nơi này?
Nhan Hi nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, ta đã từng bái phỏng gia chủ Diệp gia, sau đó được Diệp Cầm Dao mang đi, cùng nàng ấy cùng nhau đi tới Thư viện Thiên Phủ.
- Ngươi đến cùng là ai!?
Tuy nàng là người mạnh mẽ, nhưng thiếu nữ trước mặt này thực sự quá tà dị.
- Hì hì.
Diệp Hiểu Hiểu cười một tiếng, nhảy qua ôm tay Nhan Hi, nói:
- Ta là muội muội của Diệp Cầm Dao, muội muội ruột nha.
- Tỷ ấy nói với ta, ngươi ở trong thư viện rất không an toàn, cho nên nói ta đưa về thành Vân Tiêu trước.
Trong nháy mắt, Nhan Hi ngây ra như phỗng.
Ma nữ này lại là muội muội của Diệp Cầm Dao?
Trước đó, nàng rõ ràng nghe Diệp Cầm Dao nói, muội muội của nàng ấy là thiện lương cỡ nào, đáng yêu cỡ nào, làm cho người ta vui vẻ cỡ nào.
Hiện tại, nàng chỉ muốn bắt Diệp Cầm Dao từ phòng tạm giam tới, chỉ tay vào ma nữ trước mặt này, hỏi xem nàng ấy có phải có hiểu lầm gì đối với mấy từ “thiện lương”, “đáng yêu” hay không.
- Nhan Hi tỷ, sao sắc mặt của ngươi lại trắng bệch như thế, có phải vừa rồi ngồi không vững nên bị chóng mặt hay không?
Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu chỉ vào Thất Thải Loan Điểu vừa thu nhỏ, lớn tiếng nói:
- Lão Thất, sau này ngươi mà còn dám bay bất ổn như vậy nữa ta sẽ đưa ngươi đến chỗ của Cốc U Lan!
Lão Thất: Ta làm sai chuyện gì?
Nhan Hi: Ta không có nha.
Vì sao sắc mặt ta tái nhợt, trong lòng ngươi thật không biết sao?
- Đúng rồi, làm sao ngươi gặp được Cầm Dao?
- Tình cảnh của nàng ấy bây giờ đang rất nguy hiểm, chúng ta nhanh đi cứu nàng ấy!
Nhan Hi nói.
Diệp Hiểu Hiểu khoát tay áo.
- Không cần vội, tỷ của ta rất lợi hại, bọn hắn không làm gì được tỷ ấy đâu.
- Chúng ta đi gặp một người trước, xem tiếp theo nên chơi như thế nào.
Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu kéo cánh tay Nhan Hi, đi về phương hướng Kính Hồ.
Sau một lát.
Nhan Hi đi vào trong vườn hoa, nhìn cảnh sắc xung quanh, cảm thụ được linh khí nồng nặc như thực chất kia, trong lòng không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
- Lần trước đến đây, nơi này còn không phải như vậy.
- Cảm giác linh khí nơi này còn nồng đậm hơn gấp mười lần so với bí cảnh tu luyện trong tông môn chúng ta!
- Thật là không thể tin được!
Nhan Hi cảm thán nói.
- Tông môn? Không phải đều rất yếu sao?
Diệp Hiểu Hiểu nghi ngờ nói.
Nhan Hi nói:
- Tông môn của chúng ta bên kia khác với Cửu Thành bên này.
- Nơi đó trên cơ bản đều là tông môn cường đại quản lý, chỗ của ta là một đại tông nhất phẩm, tên là Thái Vũ tông.
- Địa vực quản lý rộng khoảng một nữa 3 Cửu Thành, chưởng môn của chúng ta còn là đại năng tu sĩ cảnh giới Độ Kiếp.
Diệp Hiểu Hiểu ồ một tiếng.
- Trong nhà của ta một con gấu khờ, cũng đã bước vào cấp bậc Độ Kiếp.
Khóe mắt Nhan Hi co rúm.
Nói chuyện với tiểu ma nữ này giống như cũng không có thể nói bình thường được.
Chỉ có điều hoa viên này đúng là còn lợi hại hơn bí cảnh tu luyện trong tông môn.
Phải biết, đây chính là chỗ tu luyện mà đệ tử thân truyền mới có thể đi vào, nàng cũng chỉ đi đi vào được mấy lần thôi, còn lại đều là ở bên ngoài.