Chương 191: Dã Tâm Của Tông Chủ Lăng Vân Tông
Hồn Hư Tử ra hiệu dưới phía trước:
- Ngay cách Lăng Vân tông không xa, nơi đó có một chỗ bí cảnh tự nhiên, vừa hay có thể dùng làm nơi chiến đấu.
- Hai ngày này, ta sẽ mang ngươi tới làm quen một chút.
Diệp Cầm Dao gật đầu, lại hỏi:
- Tham dự chiến đấu là các phe thế lực nào? Ta ít nhất phải biết đối thủ của ta là ai chứ?
Hồn Hư Tử cười nói:
- Trận Chiến Thiên Mệnh, tổng cộng có sáu thế lực chiến đấu.
- Thư viện Thiên Phủ, Đế quốc Sùng Quang phía Đông, Đế quốc Minh Ám phía Đông Nam, Ách Thần giáo phía Tây, Vạn Bảo Các, còn có Thiên Toán Thánh Địa ở Trung Châu.
- Là Thánh Địa chân chính nha.
Cuối cùng, Hồn Hư Tử còn nhấn mạnh một câu, hiển nhiên là sợ Diệp Cầm Dao hiểu lầm, cho rằng giống với Thánh Địa thành Vân Tiêu.
- Còn có Vạn Bảo Các sao?
Diệp Cầm Dao hơi kinh ngạc.
Trong ấn tượng của nàng, đây chính là thế lực chỉ đơn thuần làm ăn, không tham gia phân tranh thế gian.
- Vạn Bảo Các không tham gia tranh đấu bình thường vì bọn hắn có mưu đồ lớn lớn.
Hồn Hư Tử giải thích nói:
- Cũng chớ xem thường nó, đối thủ có khả năng tạo thành uy hiếp lớn nhất đối với ngươi, đại khái chính là Vạn Bảo Các.
Diệp Cầm Dao nhẹ gật đầu.
Khi nàng đi vào chút cao, hình như một ít bí ẩn của thế giới này đã mở cửa với nàng.
- Vì sao bây giờ ngươi lại chịu nói với ta?
Diệp Cầm Dao hỏi.
Trên đường tới, vấn đề này, nàng đã sớm hỏi qua, nhưng Hồn Hư Tử vẫn luôn ngậm miệng không nói.
Hồn Hư Tử cười nói:
- Trên đời này, một ít tồn tại cường đại vượt qua tưởng tượng của ngươi.
- Thân phận của ta đặc biệt, nếu nhắc đến bọn hắn ở ngoại giới, chẳng mấy chốc sẽ bị bọn hắn cảm giác được, đến lúc đó, nguy hiểm chính là ngươi.
- Cho nên, đến nơi này, ta mới có thể nói cho ngươi biết.
Nói xong, Hồn Hư Tử vung tay lên, một lồng ánh sáng trong suốt thật mỏng dập dờn xung quanh hai người.
Lồng ánh sáng cực kỳ to lớn, gần như bao phủ phạm vi mấy trăm ngàn dặm xung quanh.
Mấu chốt nhất là, Diệp Cầm Dao lại cảm nhận được một khí tức dị thường không thuộc về thế giới này, như khí tức phát ra từ vật ở dãy núi sau thư viện.
- Chỉ cần đến loại nơi này sẽ không còn ai có thể nhìn trộm được chúng ta.
Hồn Hư Tử cười nói.
Ngay lúc hắn vừa nói xong, một cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn, bỗng nhiên xuất hiện sau đầu hắn, làm bộ muốn đánh hắn.
- Khụ khụ.
Diệp Cầm Dao vội vàng làm ho hai tiếng.
- Hả?
Hồn Hư Tử nhíu mày, bỗng nhiên quay đầu.
Nhưng lại không phát hiện chút gì.
Hắn có chút không hiểu thấu, vừa rồi bỗng nhiên lại có loại cảm giác tim đập nhanh.
- Đại nhân, chúng ta đã đến.
Lúc này, Chấn Huyền đi vào.
Lâu thuyền đã đi tới trên bầu trời Lăng Vân tông.
………..
Lâu thuyền to lớn chậm rãi rơi lên trên đỉnh núi cao nhất Lăng Vân tông.
Các đệ tử Lăng Vân tông ngửa đầu nhìn.
Bọn hắn biết, đây nhất định là một đại nhân vật khó lường, nếu không thì không thể nào trực tiếp lên chủ phong.
- Đại nhân Hồn Hư Tử, viện trưởng Chấn Huyền, hoan nghênh đến Lăng Vân tông.
Đồng Thượng Thanh mang theo nụ cười, chủ động tiến lên chào hỏi.
Sau lưng hắn là mấy vị trưởng lão Lăng Vân tông, còn có mấy đệ tử thân truyền của hắn.
Đương nhiên, còn mang theo mấy hạng người tuổi trẻ thiên kiêu, vẻ mặt bọn hắn hiếu kỳ, nhìn chằm chằm vị quý khách mà ngay cả tông chủ cũng khách khí như thế.
- Ừm.
Hồn Hư Tử đi xuống lâu thuyền, nói:
- Chuyện của lệnh công tử, bản tọa cũng vô cùng thương tiếc.
- Con đường tu luyện khó tránh khỏi khó khăn, hi vọng ngươi bớt đau buồn đi.
Đồng Thượng Thanh cung kính nói:
- Đa tạ đại nhân an ủi, khuyển tử thiếu đi phúc phận và số mệnh, cũng chẳng trách ai.
Hắn nói xong, lại không tự chủ đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Cầm Dao ở bên cạnh.
Thiên tuyển giả chính là nàng ta sao?
Ngoại trừ quốc sắc thiên hương ra thì cũng không có gì lớn.
Chẳng lẽ lại là dùng pháp thuật sắc đẹp?
Hừ! Chỉ là đồ bỏ đi!
- Đồng chưởng giáo?
Hồn Hư Tử tỉnh lại hắn, nói:
- Giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là thần tuyển giả lần này của Thư viện, tên là Diệp Cầm Dao.
Diệp Cầm Dao khẽ gật đầu về phía Đồng Thượng Thanh.
- Nàng mới đến, rất nhiều nơi đều không rõ ràng, không bằng, ngươi để cho người ta dẫn nàng đi dạo xung quanh một chút đi.
Hồn Hư Tử nói.
Hắn sớm đã nhìn ra tâm tư của Đồng Thượng Thanh, đơn giản chính là con trai chết nên khó chịu trong lòng, muốn trút cơn giận thôi.
Tốt, vậy thì ta sẽ thành toàn ngươi.
Quả nhiên, sau khi nghe được câu này, trên mặt Đồng Thượng Thanh lộ ra một chút vui mừng.
- Như thế rất tốt.
Hắn gọi nói:
- Nguyên Hạo!
Một người thanh niên mặc tú bào viền vàng lập tức đi lên phía trước.
- Mang theo vị Cầm Dao tiên tử này lãnh hội phong cảnh của Lăng Vân tông chúng ta.
Nguyên Hạo khom người, đi đến trước mặt Diệp Cầm Dao, đưa tay ra nói:
- Tiên tử, mời.
Diệp Cầm Dao nhẹ gật đầu, sau đó đi theo Nguyên Hạo cùng nhau rời khỏi.
Rất nhanh, hậu phương đám kia tuổi trẻ tuấn kiệt, của mỗi người làm cái nháy mắt, lần lượt đi theo mà đi.
Hồn Hư Tử nhìn thấy vậy thì chỉ thản nhiên cười cười, không nói gì.
Những người này ở trước mặt Diệp Cầm Dao chỉ có thể bị ngược mà thôi.
Nếu thật có tên nào chiến thắng, hoặc giết chết Diệp Cầm Dao.
Vậy thì thư viện sẽ có một thần tuyển giả càng cường đại hơn.
- Đại nhân, viện trưởng, mời đi.
Đồng Thượng Thanh nói.
…
Sau một lát, Diệp Cầm Dao đi theo Nguyên Hạo, đi tới một chỗ phong cảnh tươi đẹp.
- Nơi này là Tẩy Nghiễn Trì, là nơi đệ tử hạch tâm Lăng Vân tông ngộ đạo.
Nguyên Hạo giới thiệu nói.
Diệp Cầm Dao nhìn xung quanh một lần, bên cạnh là một hồ nhỏ tự nhiên, trong hồ cực kỳ thanh tịnh, long ngư truy đuổi chơi đùa.
Đám long ngư kia đều là yêu thú có huyết mạch cao quý, vừa ra đời đã có năng lực tương đương với tu sĩ cảnh giới Kim Thân.
Mà long ngư trong hồ nước này thậm chí có so sánh với cảnh giới Hợp Thể.
Không chỉ như thế, hoàn cảnh nơi này cũng rất thích hợp tu luyện.
Linh khí nồng đậm, càng có một cỗ khí vận nhàn nhạt, khó trách Nguyên Hạo lại nói nơi này là đệ tử hạch tâm ngộ đạo.
Không hổ là đại tông nhất phẩm, quả thật không tầm thường.