Chương 199: Tỷ Muội Liên Thủ
Sương mù màu u lam dần dần tràn ngập lên, quanh quẩn xung quanh thân thể bọn họ.
Lập tức, mấy người chau mày, thần sắc chấn động.
Loại sương mù quỷ dị này có thể trực tiếp tác dụng lên thần hồn!
Bọn hắn nhìn cảnh tượng phía dưới, hiểu rõ, Lăng Vân tông ngoại trừ bọn hắn ra thì tất cả mọi người đã bị Thiên Tiên Tử này kéo vào trong một thế giới khác.
Đến tột cùng là người phương nào mà lại có thủ đoạn đáng sợ như vậy!
Bọn hắn cảnh giác, phòng bị bốn phía.
Mà lúc này, Diệp Cầm Dao bị bọn hắn vây ở chính giữa lại lần nữa bắt đầu đánh đàn.
Một đoạn từ khúc hoàn chỉnh thư giãn mà du dương.
Ngay sau đó, Màn Trời Hồng Trần lần nữa giáng lâm!
Lần này, nó kết hợp với Thiên Tiên Tử, bao phủ toàn bộ Lăng Vân tông.
Xung quanh bốn vị lão tổ cũng bắt đầu xuất hiện sương mù màu đỏ sậm.
U lan và đỏ sậm đan xen vào nhau, quấn quanh trên thân bốn người bọn họ, để áp lực của mấy người tăng gấp bội!
- Mấy vị, không ngại cùng chúng ta tâm sự một chút đi.
Diệp Cầm Dao nói.
- Hủy sơn môn của ta, tổn thương đệ tử của ta, còn muốn hoà đàm? Mơ mộng hão huyền!
- Để mạng lại!
Mấy vị lão tổ nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng khổng lồ cưỡng ép thoát khỏi trói buộc.
Mỗi người bọn họ lần lượt xuất ra thủ đoạn, liên tục đánh ra các loại pháp quyết kinh khủng, ý đồ một chiêu bắt được Diệp Cầm Dao.
Thực lực Độ Kiếp đỉnh phong không thể khinh thường!
Cho dù là Diệp Cầm Dao thì cũng không dám ngạnh kháng.
Mắt thấy bọn hắn sắp đánh tới, bỗng nhiên, một cánh tay nhỏ từ trong hư không nhô ra, bắt lấy gáy cổ áo Diệp Cầm Dao, kéo mạnh về phía sau.
Toàn bộ thân thể Diệp Cầm Dao bị kéo vào hư không.
- Đùng!
Tiếng nổ cực lớn vang lên, bốn vị Độ Kiếp đỉnh phong cùng nhau công kích, thật sự không thể coi thường!
Ngay cả bầu trời tràn ngập khí tức quỷ dị cũng bị nổ ra một chỗ trống khổng lồ.
Nhưng cũng không có tổn thương tới Diệp Cầm Dao.
- Chạy sao?
Một lão đạo cau mày.
Vừa rồi, lão ta đã thấy rõ ràng có người kéo nữ tử kia vào một không gian kỳ dị.
- Thật đáng chết!
- Nếu bị ta tìm được, nhất định sẽ chém các nàng thành muôn mảnh!
Lão già này tức giận đến cắn răng.
Nhưng đột nhiên, một cỗ lãnh ý dâng lên sau lưng của lão ta.
Không đợi lão ta kịp phản ứng, ba vị lão tổ khác đã nhìn thấy một cục gạch, đột ngột xuất hiện sau đầu lão ta, thuận thế đập xuống.
- Phanh!
Cục gạch rắn chắc đập vào sau đầu lão đạo, trực tiếp nổ thành bụi phấn.
- Thật cứng quá mà.
Một âm thanh cực kỳ thán tiếc vang lên.
Đầu lão đạo cảm thấy hơi choáng váng, nhưng lão là Độ Kiếp đỉnh phong, thân thể đã sớm đạt đến mức độ khó mà tin nổi.
Nhưng một cú đập vừa rồi vẫn làm đầu lão ta choáng váng.
Sờ lên đầu, thật sự đã chảy máu.
Cục gạch kia là cái gì vậy?
Nhưng không đợi hắn cảm khái, sau đầu lão ta lại xuất hiện một cục gạch giống vừa rồi.
Lần này, lão ta kịp thời kịp phản ứng, vừa quay đầu.
Thế là, trên trán trơn bóng của lão ta bị đánh một cái thật mạnh. Lập tức, máu tươi chảy ròng ròng.
- Hắc hắc hắc…
Tiếng cười làm cho người ta phát lạnh vang lên trong hư không.
Nhưng đáng tiếc chính là, cho dù bọn hắn dò xét thế nào cũng không tìm được vị trí cụ thể của ra tay ẩn mình kia.
- Cẩn thận! Lại tới!
Một người khác kinh hô, trong nháy mắt lão đạo khóa chặt vị trí của người sau màn, hét lớn một tiếng, đánh tới một quyền.
Lực lượng cường đại làm cho hư không cũng run rẩy.
Đáng tiếc, người kia đã rụt trở về, chỉ để lại tiếng cười.
Mà cùng lúc đó, Diệp Cầm Dao đã xuất hiện phía sau một đạo nhân gầy còm khác.
Tiếng đàn tạo nên một gợn sóng, đánh vào lưng của lão già này.
Đạo nhân kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết cuồn cuộn.
Một kích này đã đạt đến cảnh giới Độ Kiếp!
Nhưng khi lão ta muốn khóa chặt Diệp Cầm Dao thì nàng lại biến mất.
- Đáng chết! Đáng chết!
Mấy vị lão tổ bị đánh cực kỳ biệt khuất.
Rõ ràng đối phương kém bọn hắn một đại cảnh giới, xét về thực lực căn bản không đánh lại bọn hắn.
Thế nhưng người ta lại không giao phong chính diện, mà sử dụng thủ đoạn quỷ dị, không ngừng xuất hiện rồi lại biến mất, thỉnh thoảng lại đánh bọn hắn một cái.
Đặc biệt là kẻ ẩn phía sau đáng giận kia.
Cục gạch, quả cầu, thau cơm, cái đồ chơi gì cũng có.
Có đôi khi còn ném ra một đống thứ mềm oặt không biết tên, dán trên mặt bọn họ.
Tính tổn thương không lớn, nhưng tính vũ nhục cực mạnh!
Lại thêm loại khí tức màu u lam trực kích thần hồn kia, còn có sương mù màu đỏ sậm hợp lực dây dưa.
Trong lòng bọn hắn đã sắp giận muốn điên.
Lần nữa bị chất lỏng gì đó tạt ướt cả người, một vị lão tổ cũng nhịn không được nữa, rống to.
- Các ngươi đến tột cùng là người phương nào!?
- Không nên quá phận, Lăng Vân tông chúng ta là được Thư viện Thiên Phủ che chở!
Lão ta định dùng tên tuổi của Thư viện Thiên Phủ để đe dọa đối phương.
Nhưng chỉ đổi lấy một trận tiếng cười khiến người ta run sợ, còn có càng nhiều thủ đoạn công kích.
Theo thời gian trôi qua, sức mạnh của bốn vị lão tổ đã dần dần bắt đầu xuống dốc.
Tiếp tục như vậy nữa, bại trận là chuyện sớm hay muộn!
Nghiêm trọng hơn chính là, môn nhân Lăng Vân tông đã ở dưới tác dụng của Màn Trời Hồng Trần và Thiên Tiên Tử, đã càng lún càng sâu, không cách nào tự kềm chế.
- Các hạ!
Một lão đạo trong đó lại mở miệng lần nữa.
- Dừng lại đi, có gì chúng ta từ từ tâm sự.
- Không có ân oán gì là không hóa giải được!
Lão ta nhận thua, cho dù như thế nào, Lăng Vân tông cũng không thể bị diệt trên tay lão ta.
Công kích, rốt cục cũng ngừng lại.
Sau một lát, bóng người Diệp Cầm Dao lần nữa hiện ra.
Nàng biểu cảm bình tĩnh, giọng lại có hơi chút trào phúng.
- Bây giờ, các ngươi mới chịu từ từ tâm sự sao?
…………
Thư viện Thiên Phủ.
Hai bóng người từ trên bầu trời nhanh chóng rơi xuống, thẳng tắp bay về phía sau núi. Chính là Hồn Hư Tử và Chấn Huyền.
Sắc mặt Hồn Hư Tử ngưng trọng, nếu món đồ kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bên phía tổng viện tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.