Treo Máy Ngàn Tỷ Năm, Ta Còn Có Tiền Hơn Thiên Đạo

Chương 206: Nếu Như Huynh Sợ Thì Mau Về Nhà, Trốn Ở Trong Ngực Mẹ Đi

Chương 206: Nếu Như Huynh Sợ Thì Mau Về Nhà, Trốn Ở Trong Ngực Mẹ Đi

- Ta thì sao? Nếu như ta làm hư chuyện này, sắp xếp của chúng ta ở Cửu Thành sẽ thất bại trong tay ta, bị phạt vẫn là ta!
Hắn thở phì phò nói.
Nhưng Thẩm Thiên Minh lại chậm rãi nói:
- Không có sắp xếp.
- Ta đã để cho người ta đưa tháp Khởi Nguyên về Chủ Các rồi.
Lời nói này, lập tức làm cho hai người đều sững sờ.
Đại chấp sự nhíu mày, hỏi:
- Ngươi nói thật sao?
Thẩm Thiên Minh nhẹ gật đầu.
Phương các chủ lập tức cười ha ha:
- Ta nói cái gì ấy nhỉ, tiểu tử này thuần túy chính là điên mất rồi!
Chân mày của Đại chấp sự nhíu càng sâu:
- Ngươi đến cùng tại sao phải làm như thế, cầm xuống Cửu Thành là mệnh lệnh của cao tầng Chủ Các, ngươi cũng dám thiện tự làm chủ?
Thẩm Thiên Minh thở dài thật sâu:
- Đại chấp sự, ta đã nói rất nhiều lần, bên kia xuất hiện một nhân vật ghê gớm, với lại đã thống nhất Liên Minh Cửu Thành, nếu chúng ta không có chuẩn bị thì không thể tuỳ tiện qua đó!
- Nhân vật ngươi nói là Diệp gia sao?
Đại chấp sự hỏi.
Thẩm Thiên Minh gật đầu:
- Những năm này, ta đã tận mắt chứng kiến sự phát triển của Diệp gia.
- Đó thật không phải chuyện người bình thường có thể làm được, chỉ riêng gia chủ Diệp gia Diệp Tùy Phong, với thực lực sắp vào cảnh giới Độ Kiếp bây giờ của ta cũng không thể nhìn thấy độ cao của hắn đến cùng ở đâu!
- Nếu như các ngươi không tin thì có thể tự đi dò xét một phen!
Vẻ mặt Thẩm Thiên Minh lo lắng.
Những năm này, hắn bí mật chuẩn bị chế tạo tháp Khởi Nguyên chín tầng thứ hai cho Vạn Bảo Các ở Túc Thành.
Diệp gia gần như chỉ xuất động hai con cháu đích hệ, trong thời gian sáu năm đã nắm được toàn bộ Cửu Thành.
Hắn đã từng đi xem một kiếm Diệp Hoàng lưu lại ở thành Hoàng Diệp kia, loại khí tức hủy diệt đó làm cho hắn rùng mình!
Mà lúc đó, khi Diệp Hoàng chém ra một kiếm kia chỉ mới là tiểu tu sĩ cấp bậc Trúc Cơ!
Có thể nghĩ cha của nàng, Diệp Tùy Phong sẽ kinh khủng đến cỡ nào!
- Đã như vậy, vì sao ngươi không báo cáo với Chủ Các?
Đại chấp sự hỏi.
- Ta nói, rất nhiều lần! Thế nhưng…
Thẩm Thiên Minh cúi đầu xuống:
- Phản ứng của Chủ Các thật ra cũng không khác các ngươi nhiều lắm, bọn hắn không tin, một thế lực nhỏ yếu ở biên thuỳ có thể trong thời gian mấy năm uy hiếp được Vạn Bảo Các.
- Bọn hắn cảm thấy ta tuổi còn rất trẻ, phán đoán sai, cho nên vẫn luôn không phái người tới.
Nói xong, trong phòng an tĩnh lại.
Phương các chủ cũng không nói thêm gì nữa.
Đại chấp sự thì đang suy tư, Thẩm Thiên Minh nói lời này.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn cảm thấy, khả năng gần như là không có.
Từ xưa đến nay, đúng là có thế lực quật khởi nhanh chóng, nhưng bọn hắn trên cơ bản đều ở Trung Châu, nơi đó địa linh nhân kiệt, tạo hóa phong phú.
Nhưng Cửu Thành… Thật sự quá cằn cỗi, không thể nào có thế lực như thế xuất hiện, với lại thời gian thật quá ngắn.
Năm sáu năm mà thôi, bế quan một lần cũng lâu hơn thời gian này.
Nhưng hắn vẫn tương đối hiểu rõ đứa bé Thẩm Thiên Minh này, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện lòe người.
Có lẽ, thật có thể đi dò xét một phen.
Hình như là cảm nhận được đại chấp sự đang dao động, Thẩm Thiên Minh nói:
- Cách trận chiến Thiên Mệnh vẫn còn bốn ngày, chúng ta có thể vừa đi vừa về, đi xem một chút sẽ biết tất cả mọi chuyện thôi!
- Diệp gia kia, thật không dễ chọc!
Hắn kiên định nói.
- Từ lúc nào người Thẩm gia chúng ta lại dễ dàng bị dọa sợ như vậy?
Bỗng nhiên, một âm thanh lành lạnh truyền vào.
Sau đó, một người đẩy cửa phòng ra, trực tiếp đi vào.
Nàng là một nữ tử, ánh mắt lạnh lẽo, giữa lông mày tràn đầy sát khí, khinh thường nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Minh.
- Ngưng Nguyệt?
Thẩm Thiên Minh lập tức sững sờ.
- Ha ha, Ngưng Nguyệt tiên tử, ta thật sự đã đợi ngươi rất lâu rồi!
Phương các chủ đứng dậy, mặt mũi tràn đầy vui mừng.
- Ngươi chính là thần tuyển giả lần này sao?
Con ngươi Thẩm Thiên Minh hơi co lại.
- Không sai.
Ngay cả vẻ mặt đại chấp sự cũng hoà hoãn lại, nói:
- Thẩm Ngưng Nguyệt đã trở về từ thí luyện Thần Môn, với lại còn đạt được bản nguyên Thần Vật chân truyền.
- Trận chiến Thiên Mệnh lần này, chúng ta sẽ thắng dễ như trở bàn tay.
Thẩm Ngưng Nguyệt thi lễ với đại chấp sự một cái, sau đó ngồi bên cạnh Thẩm Thiên Minh.
Mà lúc này, vẻ mặt Thẩm Thiên Minh biến ảo, sắc mặt cũng thay đổi.
- Không được!
Hắn bỗng nhiên rống to, đứng dậy nói với Thẩm Ngưng Nguyệt:
- Muội muội, muội tuyệt không thể tham gia trận chiến lần này!
Mấy người nhất thời kinh ngạc, bọn hắn không ngờ, Thẩm Thiên Minh lại kiên định như thế.
- Bây giờ, muội lập tức trở về với ta!
Thẩm Thiên Minh trầm giọng nói:
- Dù sao, tháp Khởi Nguyên đã đưa về Chủ Các, chúng ta…
- Ta đã mang nó trở về.
- Không đến mấy ngày nữa sẽ được đưa đến Uyên Thành này.
Thẩm Ngưng Nguyệt cười nói:
- Thẩm Thiên Minh, ta không ngờ, mới mấy năm không gặp mà huynh lại trở nên nhát gan như vậy.
- Một tiểu gia tộc ở biên thuỳ đã có thể dọa huynh thành loại bộ dáng này rồi sao?
Thẩm Thiên Minh cắn răng, nhìn ánh mắt khinh bỉ của muội muội, hắn thật sự không nói được câu nào.
- Đây là trận chiến đầu tiên sau khi ta xuất quan, cho dù như thế nào ta cũng phải chiến thắng nó.
- Nếu như huynh sợ thì mau về nhà, trốn ở trong ngực mẹ đi.
Trên mặt Thẩm Ngưng Nguyệt mang nụ cười khinh thường.
Mà hai người đại chấp sự và Phương các chủ cũng không nói thêm gì nữa.
Thất vọng và bi ai nồng đậm hiện lên trong lòng Thẩm Thiên Minh.
Ngay cả thân muội muội của mình cũng không nguyện ý tin tưởng lời nói của mình.
Sau một lát, hắn không nói câu nào, quay người rời khỏi phòng.
Hiện tại, hắn chỉ hy vọng, Diệp gia sẽ không phái người tới.
Đợi sau khi trận chiến kia kết thúc, cho dù như thế nào, hắn cũng phải mang muội muội về!
Khi hắn đi ra cửa cũng gặp thoáng qua chưởng quỹ Vạn Bảo Các.
Mặt mũi chưởng quỹ tràn đầy mừng rỡ lên tiếng chào hỏi, cũng chú ý tới sắc mặt Thẩm Thiên Minh, sau đó đi vào.
- Hai vị đại nhân, Phương các chủ, ta có việc mừng bẩm báo!
Phương các chủ trừng mắt lên hỏi:
- A? Cái gì?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất