Chương 205: Mua Toàn Bộ
- Thật xin lỗi khách quan, năng lượng hỏa tinh quá cường đại nên chỉ có thể dùng huyền thiết ngàn năm để phong ấn.
Chưởng quỹ nhắc nhở.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, trực tiếp mở hộp ra.
Lập tức, một bóng người nho nhỏ nương theo tiếng chim hót thanh thúy, đằng không bay lên.
Đó là một đoàn năng lượng địa hỏa đã hóa hình vô cùng thuần túy!
Hỏa điểu bay lên, mang theo khí thế cuồng bạo vọt thẳng về phía Diệp Tùy Phong.
- Ba!
Diệp Tùy Phong một bàn tay đập tới, đánh nó bay vào trong hộp, một lần nữa đóng lại.
- Giá bao nhiêu?
Hắn hỏi.
Chưởng quỹ lập tức vui vẻ ra mặt, nói:
- Nếu như dùng linh thạch thượng phẩm trao đổi thì một viên hỏa tinh cần một trăm triệu viên.
- Nhưng cũng có thể dùng bảo vật để trao đổi, chúng ta sẽ đưa ra giá tuyệt đối thích hợp.
Diệp Tùy Phong khoát tay áo.
- Ta dùng linh thạch.
Hắn nhìn túi tiền một chút, số lượng linh thạch đã rất lâu không hạ xuống, thật phiền.
- Ở chỗ ngươi có bao nhiêu viên hỏa tinh như thế này?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Chưởng quỹ ngẩn người, nói:
- Chúng ta có tổng cộng ba mươi mốt viên!
- Ít vậy à?
Diệp Tùy Phong nhíu mày, ba mươi mốt viên có thể tu luyện cái cọng lông gì.
Chưởng quỹ ngơ ngác, hắn tưởng là Diệp Tùy Phong sẽ bị số lương này làm kinh hãi, nhưng kết quả người bị kinh hãi lại là mình.
- Khụ khụ, khách quan.
Chưởng quỹ nói:
- Loại bảo vật này, đa số người thu hoạch đều sẽ lưu lại để mình dùng, sẽ không bán ra cho Vạn Bảo Các.
- Nếu như ngài thật cần thì có thể đi đến Uyên cốc, gần đây nơi đó đang bộc phát triều cường địa hỏa, sẽ có không ít hỏa tinh xuất hiện.
- Đương nhiên, cũng sẽ có không ít tu sĩ cường đại tiến đó tranh đoạt.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
- Vậy được rồi, ngươi tất cả hỏa tinh hiện có ra đây.
- Còn có Hỏa Tinh Thạch cực phẩm, cũng lấy ra hết đi, món đồ kia còn có chút tác dụng.
Chưởng quỹ: Ta, trời ơi, khách hàng lớn!
…….
Một lát sau, Diệp Tùy Phong trở lại tầng một.
Mấy người Diệp Hoàng phân biệt tìm kiếm vật liệu cảm thấy hứng thú, bọn hắn đều không phải là người thiếu tiền.
Ngay cả Phú Quý cũng mua mấy tổ ong thật to.
Bỗng nhiên, một đôi tay nhỏ tinh tế tỉ mỉ che mắt Phú Quý lại.
Phú Quý sững sờ, tổ ong trượt khỏi tay nó.
- Oa a!
- Vũ Hồng đại ca, nhanh cứu ta, ta bị mù rồi!
Nó hoảng hồn, mạnh mẽ đâm tới, một đường đụng đổ mấy tu sĩ, lập tức kêu loạn.
Diệp Tùy Phong bất đắc dĩ, búng ngón tay ra.
- Phanh!
Đến một tiếng, một bóng người nhỏ nhắn từ trong hư không ngã ra.
- Tiên Chủ?
Vũ Hồng ôm Phú Quý, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ.
- Hì hì.
Diệp Hiểu Hiểu cười một tiếng, sau một khắc đã xuất hiện bên cạnh Diệp Tùy Phong.
- Vui vẻ như vậy làm gì, ngươi lại đánh lén ai vậy?
Diệp Tùy Phong tức giận hỏi.
- Nào có, ta chính là… Đơn thuần cao hứng, không được sao?
Diệp Hiểu Hiểu nói:
- Còn có, nếu nói phá nhà cửa, tỷ ta còn am hiểu hơn ta nhiều, ta nói cho thúc biết…
Diệp Hiểu Hiểu không ngừng líu lo, một mực lải nhải “Công tích vĩ đại” của nàng và Diệp Cầm Dao trong những ngày này trước mặt Diệp Tùy Phong.
Lúc này, thủ vệ tầng dưới Vạn Bảo Các, chạy tới.
- Ai dám làm càn ở Vạn Bảo Các!
Bọn hắn vây quanh mấy người Diệp Tùy Phong, khí thế hùng hổ.
Nhưng vào đúng lúc này, chưởng quỹ vội vã chạy ra.
- Làm gì đấy, làm gì đấy, nhanh cút ngay cho ta!
Hắn quát lui bọn thủ vệ, sau đó cười rạng rỡ, con mắt đều híp lại chỉ còn một đường nhỏ, nói:
- Quý khách, xin lỗi đã quấy nhiễu đến ngài.
Cảnh tượng này làm cho tu sĩ xung quanh lập tức trợn tròn mắt.
Chưởng quỹ bình thường cực kỳ uy nghiêm, nhưng ở trước mặt người đàn ông này lại lộ ra dáng vẻ hèn mọn như thế!
Hắn rốt cuộc là ai?
Diệp Tùy Phong khoát tay nói:
- Không sao, ngươi làm việc của ngươi đi.
Nói xong, hắn lập tức cùng với mấy người Diệp Hoàng rời khỏi Vạn Bảo Các.
Hắn đã sớm mất đi hứng thú với loại phương diện tranh đấu này.
Sau khi Diệp Tùy Phong rời khỏi, chưởng quỹ mới chậm rãi thu liễm nụ cười, khôi phục lại dáng vẻ ăn nói có ý tứ lúc đầu.
Suy tư một lát, hắn quay người đi lên tầng cao.
- Loại người cấp bậc này nhất định không thể coi thường, phải nhanh bẩm báo với Các chủ đại nhân.
- Nghe nói, hình như có người từ Chủ Các đến Uyên Thành nữa nha…
……….
Trên tầng cao nhất của Vạn Bảo Các, bầu không khí đang giương cung bạt kiếm.
- Thẩm Thiên Minh, ngươi rốt cuộc có ý gì?
Một nam nhân trung niên khí tức cường đại, tức giận quát.
- Phương các chủ.
Ánh mắt Thẩm Thiên Minh âm trầm:
- Ta nghĩ ta đã nói rất rõ ràng, phiến địa vực Liên Minh Cửu Thành kia, chúng ta không thể tuỳ tiện động vào nó!
Phương các chủ nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng vàng khè:
- Nếu theo như ý của ngươi, vậy lần này Vạn Bảo Các chúng ta phải từ bỏ trận chiến Thiên Mệnh lần này đúng không?
- Không sai.
Thẩm Thiên Minh nói ra đáp án khẳng định.
- Ngươi đánh rắm!
Phương các chủ trực tiếp nhấc bàn, đi đến trước mặt Thẩm Thiên Minh, rống to:
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng bây giờ ngươi có chức vị chấp sự là muốn nói gì thì nói ở Uyên Thành này!
- Lão Tử đã chuẩn bị thời gian mấy chục năm vì trận chiến kia, há lại bị hủy bỏ vì hai ba lý do chó má của ngươi?
Hắn nhìn hằm hằm Thẩm Thiên Minh, nhưng Thẩm Thiên Minh cũng không sợ chút nào.
Mắt thấy hai người sắp ra tay đánh nhau.
- Được rồi.
Một phương hướng khác, một vị lão giả râu tóc bạc trắng mở miệng nói.
- Hai người các ngươi đều làm ra cống hiến quan trọng cho Vạn Bảo Các chúng ta, không cần vì một số việc nhỏ mà xảy ra cãi vã.
Lão giả nói chuyện vẫn rất có tác dụng.
Phương các chủ hừ lạnh một tiếng, ngồi trở lại vị trí của mình.
- Đại chấp sự, không phải tính tình ta nóng nảy, mà tiểu tử này nói chuyện quá ngông cuồng.
Phương các chủ nói:
- Ta cũng vì trận chiến Thiên Mệnh nên mới bị Chủ Các phái đến Uyên Thành, đã nhiều năm như vậy, tiểu tử hắn nói không là không hay sao?
- Hắn thì tốt rồi, xây xong tháp Khởi Nguyên chín thầng thứ hai cho Vạn Bảo Các chúng ta, phong quang vô hạn!