Chương 218: Lân Bằng Từ Bỏ
Bí cảnh Ngũ Hành, tiểu thế giới Kim.
Thánh tử Lân Bằng, lướt qua nhận cương trong gió, một đường đánh bại mấy chục con Cự Thú Sắt Thép, cuối cùng đi tới trung tâm bí cảnh.
Ở trên đài cao trước mặt, một thanh kiếm phôi tiểu xảo lơ lửng ở trên không.
Đó chính là bí cảnh chi bảo của thế giới Kim.
Lân Bằng nhảy lên.
Sau khi hắn suy nghĩ xong, thử đưa tay tới gần kiếm phôi.
Bỗng nhiên, một đạo kiếm khí khổng lồ mang theo sức mạnh hủy diệt đánh tới trước mặt hắn!
Kiếm phôi kia lại đã sinh ra linh trí, bản thân bảo vật chính là ma vật cường đại nhất trong phương bí cảnh này!
Lân Bằng lách mình tránh thoát kiếm khí, đấm ra một quyền.
Kiếm phôi lại không nhường chút nào, chính diện đâm tới.
Đó là tồn tại cấp bậc Thánh khí, dưới tình huống không có phòng hộ, Lân Bằng cũng không dám đón đỡ.
Thân hình hắn nhanh chóng chớp động lui ra sau, nhưng kiếm phôi từng bước ép, xuyên tới xuyên lui xung quanh hắn, mỗi một lần, hiểm lại càng thêm hiểm.
Hai bàn tay Lân Bằng chạo vào nhau, uy thế cuồng bạo lập tức nổ tung, cuối cùng đánh bay kiếm phôi ra ngoài.
Sau đó, hắn liên tục huy động hai tay, một hạt châu đen như mực ngưng kết trên đỉnh đầu.
Lực lượng pháp tắc nặng nề mà đáng sợ, tản ra.
Lân Bằng cũng nắm giữ một loại pháp tắc nào đó cao hơn phương thế giới này!
Hình như cảm nhận được áp lực, kiếm phôi không tiếp tục lựa chọn tùy tiện xuất thủ, nó lẳng lặng ở phương xa nhìn.
Sau một lát, kiếm phôi phóng lên tận trời.
Bỗng nhiên, một thanh cự kiếm khổng lồ to như ngọn núi thình lình xuất hiện trên bầu trời.
Nó nổi lên cương phong cuồng bạo vô tận, trảm kích xuống.
Uy thế kia như muốn chém cả phiến thiên địa này thành hai nửa!
Vẻ mặt Lân Bằng nghiêm túc, hạt châu trên đỉnh đầu hắn điên cuồng xoay tròn, vô số lực lượng pháp tắc ngưng kết ở bên cạnh hắn.
Chỉ là trong nháy mắt, thanh kiếm khổng lồ đã hoành không rơi xuống, trảm về phía hạt châu trên đỉnh đầu Lân Bằng.
- Ầm!
Sức mạnh hủy diệt điên cuồng tràn ra ngoài!
Ngay cả cương phong xung quanh cũng bị lần va chạm này nổ ra một vùng.
Nhưng hạt châu này vẫn rất vững chắc.
Nó hình thành một bức tường pháp tắc, ngay cả một vết nứt cũng không xuất hiện.
- Thật quá mạnh!
Bên ngoài, có người lên tiếng kinh hô.
- Xem ra thánh tử Lân Bằng cũng sắp lấy được bảo vật bí cảnh.
Nếu thanh kiếm kia đã không cách nào phá phòng ngự của hắn, vậy kết cục đã định.
Bọn hắn chờ đợi động tác kế tiếp của Lân Bằng.
Nhưng chuyện khiến mọi người không có nghĩ tới là, Lân Bằng lại không có bất kỳ động tác nào mà chỉ sững sờ đứng ở nơi đó.
Thậm chí, sắc mặt hắn hơi trắng bệch.
Ánh mắt của hắn trì trệ, nhìn đại kiếm phương xa, đột nhiên cảm nhận được lạnh cả người.
Một kiếm vừa rồi đơn giản quá giống với một kiếm do Diệp Hoàng chém ra mấy ngày trước!
- Không, nó chẳng qua chỉ là một ma vật bình thường!
Lân Bằng cắn răng, cố gắng muốn để tâm ma của mình để lòng bình tĩnh lại.
Nhưng càng như vậy thì một kiếm kia lại càng phóng đại trong lòng hắn, làm cho hắn không cách nào làm ra bất kỳ động tác gì.
Mồ hôi lạnh dần dần thấm ướt quần áo của hắn.
Kiếm phôi thấy Lân Bằng bất động, sau khi dừng một chút thì lần nữa liên trảm vài kiếm, mỗi một lần công kích đều tạo thành chấn động cực lớn!
Bức tường pháp tắc vẫn vững như thành đồng.
Nhưng mồ hôi lạnh trên người Lân Bằng càng ngày càng nhiều, thậm chí ngay cả cơ thể hắn cũng bắt đầu run nhè nhẹ.
Sau một hồi lâu, hắn nhắm mắt lại.
Hắn hiểu được một việc, kể từ sau ngày đó, con đường tu hành cuồng ngạo của hắn đã vỡ, cả đạo tâm cũng hứng chịu tổn thương.
Trận chiến Thiên Mệnh lần này, hắn không có chút hy vọng chiến thắng nào.
Lân Bằng thở dài thật sâu, hắn nhìn cự kiếm lần nữa bổ xuống, lắc mình một cái, trực tiếp rời khỏi ngoài trăm trượng, tránh thoát công kích lần này.
Sau đó, hắn lấy ra một viên ngọc phù.
Đây là ngọc phù nhảy ra khỏi bí cảnh, từ bỏ tranh tài.
Sau khi Lân Bằng suy nghĩ một lát, trực tiếp bóp nát nó.
Một cánh cửa ánh sáng xuất hiện ở trước mắt, hắn trực tiếp nhảy vào, biến mất khỏi tiểu thế giới.
Người bên ngoài hai mặt nhìn nhau.
- Không ngờ hắn lại… Từ bỏ tranh tài?
- Vì sao, hắn rõ ràng có thể thu phục kiếm phôi kia mà!?
Mọi người không rõ ràng cho lắm.
- Ta đã nói rồi, trạng thái hôm nay của hắn trông rất kém cỏi.
Thác trưởng lão vuốt ve sợi râu, cứ như vậy, Diệp Cầm Dao đã mất đi một đối thủ.
Rất tốt.
- A, có người phải phụ trách chuyện này rồi.
Diệp Hiểu Hiểu cười một tiếng, sau liếc mắt nhìn về phía Diệp Hoàng.
Diệp Hoàng cũng nhìn lại, nhún vai to vẻ vô tội.
Nàng cũng không ngờ, một kiếm kia lại hủy đạo tâm của Lân Bằng.
…
Trong phòng của Thiên Tính Thánh Địa, Lân Bằng từ trong cánh cổng ánh sáng đi ra.
- Ngươi đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Một vị lão giả tức giận hỏi.
Lân Bằng cúi đầu, quỳ một chân trên đất.
- Thật có lỗi, đã làm ngài thất vọng.
- Ngươi!
Vẻ mặt lão giả giận dữ, sau đó phất tay áo nói:
- Chưa chiến đã e sợ, người của thánh địa Thiên Tính chúng ta đều chưa từng làm chuyện như vậy!
- Sau khi trở về, lão phu phải nói chuyện với thánh chủ, thân phận Thánh tử của ngươi!
Nói xong, lão giả trực tiếp rời khỏi.
Những người khác của thánh địa cũng đi theo cùng nhau rời khỏi.
Ánh mắt Nhan Đồng phức tạp, nàng ta vốn định đón lấy Lân Bằng, nhưng sau khi nghe lời lão giả nói thì lại dừng bước.
Đã không phải là thánh tử, hắn có còn là người mình thích không?
…
Cùng lúc đó, trong thế giới Rừng Rậm.
Phí Đề của Ách Thần giáo cũng đi tới vị trí trung tâm của thế giới.
Thân thể của hắn trực tiếp biến thành một gốc cự mộc che trời, ở trên cự mộc mọc ra một gương mặt vặn vẹo, nhìn kỹ lại chính là bộ dáng của Phí Đề.
Mà bộ rễ khổng lồ chính là chân của hắn, nhanh chóng chạy về phía trước, đất đá bay tán loạn.
Rất nhanh, hắn đã đi tới trước một gốc cây to lớn.
Phía trên gốc cây có một hạt giống màu xanh biếc đang lơ lửng, tản ra khí tức sinh mệnh nồng đậm.
Đó chính là bảo vật bí cảnh.
Phí Đề nhíu mày, sau đó mở rộng cành lá, xem như tay của mình chụp vào hạt giống.