Chương 232: Cửu Thiên Vực, Thần Điện Đại Đạo
Đã từng là người nắm giữ Thần Vật, hắn đương nhiên biết rất rõ về Thiên Cơ Cốc và Đại Thụ Khải Mông.
Lúc ấy, Bút Thương Sinh nói với lão, Thiên Cơ Cốc là người muốn hủy diệt thế giới, nhất định phải dốc hết toàn lực giết bọn họ.
Bây giờ, lão nghĩ lại, thật sự là châm chọc.
- Ta chỉ hứa với bọn hắn quét sạch thế giới thôi.
Diệp Tùy Phong nói:
- Chuyện xưa của ngươi rất đặc sắc, nhưng nói thật, ta không quá hứng thú.
- Hiện tại thế nào, ta đang chuẩn bị trồng mầm non của Khải Mông Thụ ở mỗi một góc thế giới, cho nên.
Diệp Tùy Phong nhìn lão đạo nhân:
- Hoặc, ngươi phối hợp với ta làm chuyện này.
- Hoặc, ngươi tìm một người phối hợp với ta làm chuyện này.
- Chỉ có hai lựa chọn này, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ.
Nói xong, Diệp Tùy Phong im lặng chờ đợi kết quả.
Tô Mục cúi đầu, yên lặng một hồi lâu. Cuối cùng, lão cười cười.
- Mặc dù, ta đã sắp xuống mồ, nhưng vẫn có quyền nói chuyện ở Thiên Vực thứ năm này.
- Ngài nói đi, phải nên làm như thế nào, ta nhất định dốc hết toàn lực.
- Coi như ta chuộc tội vì nghiệt mình đã gây ra trước kia.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
Thật ra kết quả này có chút ngoài ý muốn, bởi vì trước khi hắn tới, cũng không ngờ, thì ra người điều khiển thư viện Thiên Phủ đã là bản thân Thần vật.
- Người giống như ngươi, còn có bao nhiêu?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Hắn suy nghĩ, nếu như những Thần Vật này có ý thức, như vậy có lẽ có rất nhiều người đều cơ bản giống với Tô Mục.
Nhưng Tô Mục lại lắc đầu.
- Cực ít.
Lão lại nói:
- Trước khi ta bị Bút Thương Sinh giam cầm, ta cũng tiếp xúc với một vài người nắm giữ Thần Vật.
- Phần lớn người trong đó đều hướng về phía bản nguyên thế giới.
- Cũng có vài người thì bản thân cực kỳ cường đại, ngược lại bản thân khống chế Thần Vật.
- Ví dụ như… Thần điện Đại Đạo, còn có Vạn Bảo Các.
Diệp Tùy Phong khẽ nhíu mày, Vạn Bảo Các hắn biết, mà thần điện Đại Đạo này lại là thế lực nào?
- Nói một chút về những Thần Vật ngươi biết đi.
Diệp Tùy Phong nói.
Tô Mục gật đầu đồng ý, sau đó êm tai nói.
Người nắm giữ Thần Vật có ở khắp các nơi trên thế giới.
Nhưng tổng thể thì Cửu Thiên vực của Trung Châu là nhân vật có thực lực tổng hợp mạnh nhất.
Thư viện Thiên Phủ khống chế toàn bộ Thiên Vực thứ năm, cũng chỉ xếp hạng thứ ba thôi.
Ở phía trên nó còn có người quản lý Thiên Vực thứ ba, Vạn Bảo Các.
Còn có thế lực sống trên đỉnh thế giới, bá chủ Thiên Vực thứ nhất, Thần điện Đại Đạo.
Đó là tồn tại kinh khủng chân chính, cái gọi là thánh địa ở trước mặt Thần điện Đại Đạo cũng chỉ có thể run lẩy bẩy, cúi đầu xưng thần.
- Tiền bối, nếu ngài thật muốn quét sạch thế giới thì nhất định phải chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đối mắt với những thế lực như Thần điện Đại Đạo, còn có Vạn Bảo Các.
Tô Mục ngưng trọng nói.
Cho dù là lão cũng cực kỳ kiêng kị đối với hai thế lực này.
- Ngươi không cần phải để ý đến, ta tự có tính toán.
Diệp Tùy Phong khoát tay nói:
- Như thế thì Thần điện Đại Đạo này tương đương với người quản lý Trung Châu sao?
Tô Mục gật đầu nói:
- Dưới tình huống Vạn Bảo Các không xuất thế, Trung Châu hoàn toàn đúng là lấy Thần điện Đại Đạo vi tôn.
- Vậy là tốt rồi.
Diệp Tùy Phong âm thầm gật đầu, vậy thì chuyện này càng dễ xử lý.
Chỉ cần bắt lấy bọn hắn thì toàn bộ Trung Châu, trên cơ bản đã không có vấn đề gì.
Về phần một ít chó mèo không nghe lời.
Sau này cứ giao cho bọn tiểu bối từ từ xử lý, xem như một loại ma luyện cho bọn hắn.
- Được thôi, vậy ngươi ra ngoài thông báo một chút.
- Thiên Vực thứ năm của Trung Châu sẽ do Diệp gia quản lý.
…………
Trong Đào Lý Viên.
Hai người Hồn Hư Tử và Thanh Huyền đang lo lắng chờ đợi ở ngoài nhà lá.
Mặc dù đối với người bên ngoài, bọn hắn đã là cự phách một phương cao cấp nhất trên thế giới này.
Nhưng thật ra trong lòng bọn họ đều rõ ràng, bầu trời trên đỉnh đầu còn có một đám người khủng bố hơn đang đứng.
Cũng giống như, người sáng lập thư viện Thiên Phủ - Tô Mục, còn có Diệp Tùy Phong.
Kết quả hai người giao phong rất có thể đại biểu tương lai của thư viện Thiên Phủ.
Trong khi bọn hắn đang lo lắng chờ đợi, rốt cục, hai bóng người, từ trong nhà lá đi ra.
Thanh Huyền lập tức thở nhẹ một hơi.
Còn tốt, còn tốt, chí ít, hai vị này lão cha không đánh sinh tử.
- Đệ tử bái kiến lão sư!
Thanh Huyền quỳ trên mặt đất, cúi đầu thật sâu đối với Tô Mục, Hồn Hư Tử cũng như thế.
Trước kia, bọn hắn đều là học sinh tự tay Tô Mục chỉ dẫn.
- Đứng lên đi.
Tô Mục chậm rãi nói.
Hai người đứng dậy, nhìn Tô Mục già nua, còn có Diệp Tùy Phong bên cạnh, không biết kết quả giao phong của hai người bọn họ đến cùng như thế nào.
- Các ngươi đều biết Diệp tiền bối chứ?
Tô Mục mở miệng nói.
Hai người Thanh Huyền lập tức giật mình.
Câu nói này cũng là một tín hiệu.
Ngay cả Tô Mục cũng xưng Diệp Tùy Phong là tiền bối, vậy chẳng phải đại biểu cho, hắn đã hoàn toàn khuất phục phía dưới Diệp Tùy Phong sao?
- Đúng vậy, Diệp tiền bối là đến đây cùng với đệ tử.
Thanh Huyền cúi đầu nói.
- Ngươi làm rất tốt.
Trên mặt Tô Mục nở nụ cười.
- Nếu không phải Diệp tiền bối ra tay trợ giúp, chỉ sợ ta đã không còn được thấy mặt trời.
Hai người Thanh Huyền sững sờ, không rõ ý tứ trong lời nói của Tô Mục.
Nhưng bọn hắn lại càng thêm tôn trọng Diệp Tùy Phong.
Người có thể vây khốn sư tôn bọn hắn sẽ cường đại cỡ nào?
Vậy Diệp Tùy Phong có thể cứu sư tôn sẽ khủng bố cỡ nào?
Bọn hắn không cách nào tưởng tượng.
- Tốt.
Tô Mục nói:
- Ra ngoài đi, ta muốn tuyên bố một việc.
- Đã đến lúc cho phiến thiên địa này, trở về đến con đường đúng đắn.
Sau đó, mấy người lập tức đi ra ngoài.
……
Ngoài Đào Lý Viên.
Hai bóng người xuất hiện ở đây.
Một đại hán thò đầu ra nhìn, thỉnh thoảng vào trong nhìn quanh.
Chính là Phó viện trưởng, Hồng Thứu. Mà một người khác là một người trẻ tuổi tuấn tú.