Chương 231: Chuyện Xưa, Bút Thương Sinh
Tô Mục đã rơi vào trong một sơn động, có linh quả để chữa trị thương thế của hắn, đồng thời thu được một món chí bảo.
Bút Thương Sinh.
Dù sao thì món bảo vật kia là tự xưng như vậy.
Có Bút Thương Sinh trợ giúp, Tô Mục một lần nữa về tới tông môn, đồng thời nhất phi trùng thiên con đường tu luyện.
Đệ thử nội môn lúc trước khi nhục hắn cuối cùng cũng bị hắn chém giết.
Từ đó về sau, cuộc đời Tô Mục giống như bật hack, lên như diều gặp gió.
Hắn một đường nghiền ép cuối cùng đứng trên đỉnh cao nhất, mắt thấy sắp từ đó phi thăng, thẳng vào Tiên giới.
Nhưng Bút Thương Sinh đã ngăn cản hắn.
Bút Linh nói với Tô Mục, Tiên giới hùng vĩ mà mênh mông, thiên kiêu nhiều vô số kể, hắn căn bản sẽ không cách nào cạnh tranh với những người có đại khí vận đó.
Mà ở thế giới này, có thể thu hoạch được một loại vật liệu cực kỳ đặc biệt, có thể gia tăng nội tình tu luyện.
Đến lúc đó, sau khi phi thăng Tiên giới cũng vẫn có thể cười khắp thiên hạ.
Bởi vì Tô Mục đã trải qua thời gian thiên phú kém, bị người khác châm chọc khiêu khích.
Cũng trải qua thời điểm lên cao, được người khác nhìn bằng ánh mắt sùng kính.
Hắn không muốn trở về dáng vẻ lúc ban đầu đó.
Thế là, hắn nghe theo đề nghị của Bút Thương Sinh.
Tô Mục cưỡng ép áp chế tu vi, không hoàn thành Độ Kiếp, mà dưới sự chỉ dẫn của Bút Thương Sinh sáng tạo thư viện Thiên Phủ, quảng nạp hiền tài, mở rộng địa bàn.
Khi bọn đạt tới kích thước nhất định, Tô Mục bắt đầu dời pháp tắc Bút Thương Sinh đến mỗi một góc trong phạm vi thế lực.
Sau đó, bắt đầu hấp thu cái gọi là tu luyện “Nội tình” trong thế giới.
Quá trình này kéo dài ròng rã hai ngàn năm.
Tu luyện “Nội tình” đúng là rất cao minh, đó là một loại lực lượng bản nguyên cực kỳ tinh thuần.
Được nó tẩm bổ, Tô Mục có thể cảm giác được, thiên phú tu luyện và thể chất của mình đều đang không ngừng tiến hóa, ngay cả tu vi cũng từ Độ Kiếp xông phá cực hạn của thế giới.
Khi đó, hắn nghiện, thề nhất định phải làm cho thiên phú và thể chất của mình trở nên hoàn mỹ, mới sẽ xem xét phi thăng Tiên giới.
Nhưng, hơn hai nghìn năm trôi qua, Tô Mục dần dần phát hiện.
Chuyện này hình như cũng không đơn giản như hắn nghĩ.
………..
- Tiền bối Thương Sinh, vì sao ta luôn cảm thấy mình vẫn còn kém một bước rất nhỏ nữa vậy?
Tô Mục lại một lần nữa luyện hóa “Nội tình”, sau đó hỏi thăm Bút Thương Sinh.
Thời gian hơn hai nghìn năm, lúc bắt đầu luyện hóa, hắn thật sự là cảm thấy thiên phú và thể chất của mình đều đang điên cuồng tiến bộ.
Nhưng thời gian dần trôi qua, loại tiến bộ này trở nên càng ngày càng chậm chạp.
Đặc biệt là trong mấy trăm năm gần đây, hắn gần như cảm thấy không có bất kỳ thay đổi nào.
Tô Mục cảm thấy là phương pháp của mình xảy ra vấn đề.
- Không tích nửa bước, không thể đi ngàn dặm.
m thanh của Bút Thương Sinh lại vang lên trong đầu hắn.
- Ngươi đã đi chín mươi chín bước, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa sẽ viên mãn.
Tô Mục không trả lời, mà chỉ ngóng nhìn bầu trời.
Hồi lâu sau, hắn thở dài thườn thượt một hơi.
- Tiền bối, chúng ta vẫn là đi Tiên giới thôi.
- Ta cảm thấy, hiện tại đã tích lũy đầy đủ.
- Hơn hai nghìn năm, ta lo lắng sau khi mình đạt tới viên mãn, lòng quyết thắng đã bị mất, từ lâu vậy thì viên mãn còn có ý nghĩa gì nữa?
Nói xong, Tô Mục muốn rời khỏi.
Bút Thương Sinh yên lặng hồi lâu.
Cuối cùng, nó mở miệng nói:
- Vậy như vậy đi, ngươi dung nhập thần hồn của mình vào Bút Thương Sinh, chúng ta nếm thử một lần cuối cùng.
- Nếu như còn không được thì chúng ta sẽ đi Tiên giới.
Tu luyện giới, khắp nơi đều là hung hiểm.
Lòng người khó lường.
Nhưng, Bút Thương Sinh theo Tô Mục cả một đời, càng là điểm xuất phát giúp hắn đặt chân đỉnh phong.
Cho nên hắn đối với Bút Thương Sinh, không có chút hoài nghi.
Hắn thả ra toàn bộ thần hồn của mình, tiến vào thế giới thủy mặc trong Bút Thương Sinh.
Nhưng sau khi đi vào, hắn thấy rõ bản chất của cái gọi là “Nội tình”.
Đó lại là lực lượng bản nguyên của phương thế giới này!
Loại lực lượng này có được lực lượng tạo hóa cực mạnh, cho nên mới có thể từ trên căn bản, tăng lên tư chất tu luyện của một người.
Với lại hắn còn phát hiện, trong thời gian hơn hai ngàn năm qua, thông qua Bút Thương Sinh đạt được bản nguyên thế giới, chỉ có một phần trăm lực lượng là được dùng trên người mình, còn lại phần lớn đều bị Bút Thương Sinh hấp thụ.
Từ đầu đến cuối, mọi chuyện đều chỉ là một âm mưu.
Bút Thương Sinh chỉ muốn mượn hắn để cắm rễ trên thế giới hút máu mà thôi.
Tô Mục thấy rõ sự thật, nhưng đã chậm.
Hiện tại, lực lượng của Bút Thương Sinh còn mạnh hơn hắn.
Mấu chốt nhất là, hắn tiến vào không gian thủy mặc, đã hoàn toàn nằm trong khống chế của Bút Thương Sinh.
Bây giờ, hắn hối hận đã không kịp.
- Nếu ngươi đã không muốn ở lại thế giới này thì vào trong thế giới thủy mặc chờ đi.
Bút Thương Sinh lạnh lùng nói:
- Nể tình tình nghĩa mấy ngàn năm của chúng ta, ta không giết ngươi, chờ ta thành tựu tạo hóa sẽ để cho ngươi xem một chút, cái gì mới là chí cường.
Thế là tiếp đó, thần hồn của Tô Mục đã bị vây ở trong thế giới thủy mặc, cả ngày không thấy trời đất.
Lại là ngàn năm trôi qua, mãi đến khi Diệp Tùy Phong xuất hiện, Bút Thương Sinh bị hủy, hắn mới một lần nữa có thể đi ra.
Nhưng hiện tại hắn đã là dầu hết đèn tắt.
Diệp Tùy Phong nghe Tô Mục xong xong, trong lòng âm thầm cảm khái.
Người này nửa đời trước chính là nhân vật chính!
Thiên phú cực kém, bị đệ tử tông môn khi nhục, sau đó thu hoạch được bàn tay vàng, lên như diều gặp gió.
Thật sự là tiết tấu quen thuộc.
Chỉ tiếc, bàn tay vàng của Tô Mục lại không đơn thuần như trong tiểu thuyết, mà là một tồn tại có mục đích cường đại.
Cho nên, hắn khi muốn phi thăng Tiên giới đã chốt định kết cục của mình.
- Tiền bối, ngài… Là một người nắm giữ Thần Vật khác sao?
Tô Mục hư nhược hỏi.
Diệp Tùy Phong không trả lời thẳng mà là lấy ra một gốc mầm non màu xanh biếc.
Cây con của Khải Mông Thụ chập chờn ánh sáng, khí tức màu xanh lá làm cho Tô Mục bỗng cảm giác toàn thân nhẹ nhõm.
- Thì ra ngài là người của Thiên Cơ Cốc.
Tô Mục nhận ra hắn.