Chương 235: Hắn Thống Hận Cường Đại, Nhưng Hắn Lại Càng Phải Hướng Tới Cường Đại
Thẩm Thiên Minh nói một câu rất đúng, chỉ có đủ cường đại mới có thể quyết định vận mệnh của mình.
Một lát sau, một người từ đằng xa đi tới.
- Diệp gia chủ.
Chính là Động Nguyên đạo nhân, cung kính nói:
- Hội nghị cấp cao đã bắt đầu, bây giờ chúng ta có thể đi qua.
- Ngài yên tâm, ta đã sớm thông qua với bọn hắn.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
Nhìn Thẩm Thiên Minh vẫn đang uống rượu, hắn duỗi ra hai ngón tay, xuất ra một chiếc lá màu xanh, đặt ở đầu vai của hắn.
- Thế giới này vẫn còn cần thế lực như Vạn Bảo Các.
- Nếu như ngươi nghĩ thông suốt thì về Cửu Thành đi.
Nói xong, hắn cùng với Động Nguyên, rời khỏi bên hồ.
Thẩm Thiên Minh lấy lá cây trên đầu vai xuống.
Màu xanh biếc lưu chuyển trên phiến lá, tia sáng đạo pháp đang lóe lên.
Đó là biểu tượng của cường đại.
- Ha ha.
Hai mắt Thẩm Thiên Minh dần dần đỏ lên, bỗng nhiên, một tay ném lá cây vào trong hồ.
Hắn hướng tới cường đại, cũng thống hận cường đại.
Lá cây nhanh chóng chìm xuống dưới.
Nhưng một lát sau.
“Phù phù” một tiếng, hắn nhảy vào trong hồ.
Cả người ướt nhẹp, một lần nữa tìm được chiếc lá kia, thận trọng bỏ vào trong không gian trữ vật của mình.
Đúng vậy.
Hắn thống hận cường đại, nhưng hắn lại càng phải hướng tới cường đại
………
Núi Tiên Đạo, trong phòng nghị sự cao nhất, mười mấy bóng người đang ngồi ngay ngắn trong đó.
Những người này đều có khí tức cực kỳ khủng bố, thân phận của bọn hắn ở bên ngoài càng có thể hù chết người khác.
Nói không khoa trương chút nào, bọn hắn dậm chân một cái là có thể làm cho toàn bộ thế giới run trên.
Nhưng lúc này, bọn hắn đang ngồi nghiêm chỉnh, ngưng thần nhìn một người trẻ tuổi ở phía trước nhất.
- Chư vị, vị này chính là Thánh chủ của Thánh Địa thành Vân Tiêu, gia chủ Diệp gia, Diệp Tùy Phong.
Động Nguyên đạo nhân đứng dậy.
- Chính như ta vừa nói, bốn canh giờ trước, Diệp Thánh đã đi thư viện Tổng viện Thiên Phủ.
- Ba canh giờ trước, Thư viện Thiên Phủ, toàn bộ Thiên Vực thứ năm đã hoàn toàn quy về dưới trướng Diệp Thánh.
Động Nguyên ngắm nhìn bốn phía, trong ánh mắt mang theo vẻ cảnh cáo.
Những người đang ngồi ở đây đều không ngốc, bọn hắn đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới, cho nên rất rõ ràng Thư viện Thiên Phủ cường đại cỡ nào.
Một canh giờ, thu phục cả Thư viện.
Để tay lên ngực tự hỏi lòng, cho dù có mười Vạn Bảo Các cũng không cách nào làm được như thế.
Đương nhiên, cũng có người hoài nghi lời Động Nguyên là đang khoác lác.
Nhưng khi bọn hắn thông qua thủ đoạn của mình chứng thực chuyện ở Thiên Vực thứ năm thì mới phát hiện, chuyện nghe rất hoang đường này lại là thật.
Sau đó, các cao tầng Vạn Bảo Các đều yên lặng.
Bọn hắn hiểu rõ, chuyện này đã không phải là bọn hắn có thể xử lý được.
Nếu là biết rõ không địch lại mà còn tới liều mạng, đó không gọi dũng khí.
Đó là đồ ngốc.
- Vị này… Diệp Thánh, ta muốn hỏi một chút, ngài tìm Đại Bảo Chủ của chúng ta đến cùng là bởi vì chuyện gì?
Một nữ tử duyên dáng, ôm ngực hỏi.
- Phanh!
Động Nguyên vỗ lên bàn, trầm giọng nói:
- Thẩm Mật, không phải ta đã nói cho ngươi rồi sao, Diệp Thánh đến đây là vì Thần Vật!
Lão sợ những người này chọc giận Diệp Tùy Phong.
Thẩm Mật mở ra tay cầm:
- Động Nguyên, bình thường Đại Bảo Chủ không rành thế sự, chúng ta chính là người quản lý của Vạn Bảo Các.
- Có bao nhiêu người trông cậy vào chúng ta ăn cơm, chẳng lẽ chúng ta không nên quan tâm một chút về tương lai của Vạn Bảo Các sao?
- Ngươi!
Vẻ mặt Động Nguyên âm trầm.
Lão không ngờ, đã sớm dặn dò mà bây giờ còn xảy ra ra loại tình huống này.
Diệp Tùy Phong đưa tay ra, ra hiệu Động Nguyên ngồi xuống.
- Ngươi nói rất có lý, cũng rất có trách nhiệm.
Diệp Tùy Phong nói:
- Ta cũng không gạt các ngươi, lần này tới, ta chủ yếu vì lấy đi và tiêu hủy Thần Vật của các ngươi.
Vừa nghe lời này, mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Đôi mi thanh tú của Thẩm Mật cau lại, nói:
- Diệp Thánh, ta vô ý mạo phạm.
- Thần Vật là căn cơ giúp Vạn Bảo Các chúng ta cường đại, ngài muốn hủy đi nó chính là muốn hủy đi căn cơ của chúng ta, không khác gì trực tiếp tuyên chiến với chúng ta.
Diệp Tùy Phong cười nói:
- Không có cái gọi là Thần Vật, Vạn Bảo Các sẽ ầm vang sụp đổ sao?
- Vậy sẽ không!
Thẩm Mật rất nhanh nói:
- Thần Vật tuy cường đại, nhưng nó cũng không có năng lượng lớn như vậy.
- Nhưng ta nghĩ ngài chắc là hiểu rõ, hiện tại, người đứng trên đỉnh của thế giới chính là những người có được quyền khống chế Thần Vật kia.
- Nếu như Vạn Bảo Các không có Thần Vật, vậy thế lực của hắn sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho miếng thịt mở béo bở chúng ta.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
- Ngươi nói rất đúng trọng tâm.
- Nhưng không bao lâu nữa, tất cả Thần Vật trên thế giới này đều sẽ hoàn toàn biến mất.
- Ta sẽ lần lượt tìm tới cửa.
Nói xong, trong phòng lập tức bắt đầu nghị luận.
Các vị đang ngồi ở đây đều là nhân vật đứng đầu thế giới, bọn hắn rất nhanh đã thảo luận xong, nếu quả thật giống như Diệp Tùy Phong nói, ai cũng không có Thần Vật.
Vậy Vạn Bảo Các chính là chịu ảnh hưởng nhỏ nhất.
Bởi vì mặc dù quy mô của bọn họ cực kỳ to lớn, nhưng trên cơ bản chỉ là làm ăn, không liên quan đến tranh đấu trong thế tục, áp lực gần như không có.
Rất nhanh, đám người đã đạt thành nhất trí.
Dù sao cũng đánh không lại người ta, nếu Diệp Tùy Phong đã nói như vậy, vậy chuyện này sẽ hoàn toàn giao cho Đại Bảo Chủ xử lý là được.
Cho dù là loại kết quả nào thì chí ít trong lòng chính bọn hắn cũng có định mức.
- Diệp Thánh, ta có thể lại hỏi thêm một câu không?
Thẩm Mật cười hỏi:
- Vì sao ngài lại muốn hủy đi tất cả Thần Vật trên thế gian này?
Diệp Tùy Phong cũng không che giấu, trực tiếp nói:
- Bởi vì Thần Vật trong miệng các ngươi, trên thực tế là một loại vật liệu ăn cắp bản nguyên thế giới, nếu không giải quyết, thế giới sớm muộn cũng sẽ bị sụp đổ hủy diệt.
Thẩm Mật sững sờ, có chút xấu hổ cười nói:
- Vừa nghe… Giống như nội dung cốt truyện viết cho đứa bé ba tuổi.
Diệp Tùy Phong cười nói:
- Đúng vậy.
- Nhưng sự thật chính là như thế.