Chương 239: Không Phải Vừa Rồi Ngươi Rất Oai Sao?
Nếu không phải Thần điện không cho phép xây thành trì dưới chân núi thì nói không chừng nơi này đã sớm mạnh mẽ mọc lên vài quái vật khổng lồ vượt qua thành Tinh Thạch.
- Phanh!
Một người trẻ tuổi, từ trên trên bậc thang chật vật lăn xuống dưới.
Cả người hắn dính đầy đất, tóc rối bù, cái mũi cũng bị lệch vị trí, nhưng trên mặt của hắn lại tràn đầy vui sướng.
Những người khác xung quanh cũng nhao nhao tiến lên, biểu thị chúc mừng.
- Chúc mừng, chúc mừng, không ngờ lại leo lên năm trăm tầng Thang Trời.
- Ha ha, cái này đã đạt tới tiêu chuẩn gia nhập đại tông nhất phẩm môn rồi!
Mặt mũi người trẻ tuổi cũng tràn đầy vui mừng, hắn xuất thân từ một gia tộc rất nhỏ yếu, nếu có thể tiến vào đại tông nhất phẩm, đối với gia tộc của hắn sẽ là một lần bay vọt về chất.
Đúng lúc này, một đám người mặc trường sam màu xanh lam, từ trên bầu trời rơi xuống.
- Trung Châu, nhìn qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
Một tu sĩ trẻ tuổi cầm đầu, khinh thường nói.
……….
Thần Sơn ở Trung Châu, trước cửa vào Thang Trời Đại Đạo.
Một đám người nhìn vừa nhìn đã thấy cực kỳ quý khí từ trên trời giáng xuống.
Bọn hắn nhìn các tu sĩ bên cạnh, không che giấu mình vẻ khinh thường chút nào.
- Năm trăm tầng mà đã lấy làm kiêu ngạo.
- Ha ha, Trung Châu thật đúng là quá làm cho ta cảm thấy thất vọng.
Nam tử áo lam cầm đầu cười lạnh nói.
Các tu sĩ xung quanh lập tức nổi giận.
Từ trước đến nay, Trung Châu có địa vị cao thượng, bây giờ lại bị người ta khinh bỉ như thế, thật đúng là quá khinh người.
- Hừ, đây là đồ nhà quê từ đâu tới vậy?
- Nhân kiệt Trung Châu chúng ta, há lại ngươi có thể tuỳ tiện chỉ trích!
Bọn hắn nhao nhao lên tiếng, nhìn hằm hằm nam tử áo lam.
Vẻ mặt nam tử lạnh nhạt, một khí thế cực kỳ mạnh ầm vang bộc phát ra, trong nháy mắt trùng kích bọn hắn trực tiếp bay ra ngoài.
Người trẻ tuổi vừa rồi leo lên năm trăm tầng kia phun ra máu tươi, có thể nói là cực kỳ chật vật.
Vẻ khinh thường trên mặt nam tử áo lam càng thêm dày đặc.
- Đều nói đại lục thiên tài đông đảo, người tài ba xuất hiện lớp lớp, địa vực Trung Châu càng không cần phải nói.
- Ha ha, thật đúng là cười chết ta.
- Còn không bằng Bảo Đảo hải ngoại chúng ta, sớm biết như vậy, ta đã không lặn lội chạy từ ngàn dặm xa xôi tới.
Vẻ mặt các tu sĩ xung quanh cực kỳ oán giận.
Nhưng bọn hắn đúng là không có cách nào, hôm nay cũng không có đại năng ở đây, chỉ có thể nhìn nam tử này phách lối.
Đúng lúc này, hai bóng người, từ trên bầu trời rơi xuống.
Một người trong đó rơi xuống bên cạnh nam tử áo lam, đồng thời một tay trực tiếp đặt lên trên bờ vai hắn.
- Ngươi là từ ngoài biểnn tới sao?
Diệp Tùy Phong rất hứng thú hỏi.
Nam tử áo lam trong nháy mắt kinh hãi, hắn chính là Hợp Thể hậu kỳ, nhưng lại bị người này thần không biết quỷ không hay đi tới gần, còn đặt một cánh tay lên vai hắn.
Người này chắc chắn là đại năng Độ Kiếp, không thể sai được!
Hắn định tránh thoát ra ngoài, nhưng lại phát hiện một lực lượng vô hình đã khóa chặt hắn lại, một bước cũng không nhúc nhích được.
- Tế thúc!
Nam tử lên tiếng kinh hô.
- Làm càn!
Lập tức, một vị lão giả bên cạnh đột nhiên quát.
Sau đó, khí thế Độ Kiếp kỳ bàng đại bay thẳng về phía Diệp Tùy Phong.
Các tu sĩ bên cạnh nhao nhao kinh hãi, đây thật là một vị đại năng!
Nhưng đúng vào lúc này, một vị nữ tử đứng ở trước mặt hắn.
Cái gọi là thực lực kinh khủng của cảnh giới Độ Kiếp trực tiếp bị nàng phất tay đập cho tán loạn.
- Làm càn sao?
Thẩm Mật lắc đầu:
- Từ lúc nào Trung Châu chúng ta có thể để cho cư dân từ quần đảo hải ngoại phát ngôn bừa bãi?
Nàng trực tiếp vỗ tay, nhẹ nhõm giống như đập con ruồi.
Vị tu sĩ Độ Kiếp đến từ hải ngoại, tính cả các tu sĩ áo lam xung quanh hắn trực tiếp bị đập bay ra ngoài, ho ra đầy máu, lăn xuống trên mặt đất.
Quỷ khóc sói gào.
Bộ dáng đó so với tu sĩ trẻ tuổi vừa leo lên năm trăm tầng trời bậc thang còn muốn thảm hại hơn.
Các tu sĩ xung quanh lập tức cười ha ha, vỗ tay khen hay.
Đám người này vừa rồi thật sự quá phách lối, với lại một lời không hợp đã xuất thủ đả thương người, bây giờ có người trị bọn hắn, thật sự quá sảng khoái.
Mà nam tử áo lam vừa rồi cao ngạo nhất nhìn thấy cảnh tượng này đã sợ đến chân cũng mềm nhũn.
Ai da, Tế thúc chính là cường giả số một số hai ở trên đảo bọn hắn, thậm chí có khả năng phi thăng thành Tiên!
Nhưng một vị tồn tại như vậy lại bị nữ tử tát một bàn tay đến thất điên bát đảo.
Đây mới là thực lực chân chính của Trung Châu sao?
- Tiền bối… Tha mạng.
Lão quả quyết nhận thua, cầu xin.
Diệp Tùy Phong không khỏi vui mừng nói:
- Không phải vừa rồi ngươi rất oai sao?
Nam tử ngượng ngùng cười một tiếng, không dám trả lời.
- Ta hỏi ngươi, ngươi là tới từ quần đảo phái Nam à?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Nam tử gật đầu, ngoan ngoãn trả lời:
- Đúng vậy, tiền bối.
Bản đồ của thế giới này cực kỳ to lớn, vùng cực Nam là một đại dương khổng lồ.
Trong biển có mấy quần đảo, nhưng cư dân trên đảo không nhiều, thực lực cũng tương đối yếu kém, cho nên vẫn luôn không bị người khác nhắc đến.
Chỉ có điều, tiết điểm Thiên Đạo cũng không bị hạn chế địa vực, hải vực phía Nam cũng tồn tại rất nhiều tiết điểm.
- Ở chỗ các ngươi có Thần Vật không?
Diệp Tùy Phong lại hỏi.
Nam tử ngẩn người, nói:
- Tiền bối muốn nói đến Thần Vật nào? Nội đan Thánh Thú hay linh khí Thánh phẩm?
- Không có gì.
Diệp Tùy Phong buông tay ra cánh tay.
Câu trả lời này đã nói rõ mọi việc.
Quần đảo bên đó thực sự quá vắng vẻ, cho dù đã từng có Thần Vật tồn tại thì cũng sẽ bị mang đến đại lục này.
- Đi thôi.
Diệp Tùy Phong khoát tay áo:
- Sau khi về Bảo Đảo thì tốt nhất ngoan một chút.
- Đại lục không phải ngươi có thể tùy ý gây hấn, biết không?
Nam tử liên tục gật đầu, biểu thị mình tuyệt đối sẽ không lại ngỗ nghịch uy nghiêm của đại lục.