Chương 245: Lão Quy Tỉnh! Chuyện Xưa
- Pháp tắc Ngũ Hành đến từ Tiên giới.
Diệp Tùy Phong nhíu mày, hắn phát hiện, càng điều tra, tất cả mũi nhọn đều càng chỉ về Tiên giới.
Chí bảo Ngũ Hành của Tiên giới đồng thời xuất hiện ở phương thế giới này, còn thành tựu năm thế lực mạnh nhất.
Nếu có người nói đây là trùng hợp, hắn nhất định sẽ chửi mẹ nó.
Lại thêm, người bố cục trong dòng sông thời gian cũng tám phần mười là tới từ Tiên giới.
Từ tình huống trước mắt xem ra, hình như có người nào đó ở Tiên giới muốn mưu đồ thứ gì ở thế giới này.
Nhưng nơi này có thứ gì đáng giá đại năng Tiên giới ra tay chứ?
Chẳng lẽ, là bản nguyên thế giới?
Diệp Tùy Phong sờ lên cằm, tác dụng chủ yếu của năm trận pháp này chính là rút ra năng lượng, có lẽ thật đúng là như thế.
Mà con rùa khổng lồ này chính là đầu nguồn năng lượng bọn hắn rút ra.
Nói cách khác, con lão quy này, lại chính là ý chí thế giới của phương thế giới này!
Hoặc nói cách khác, là Khải Mông Thụ đã chết, Linh Tính Thiên Đạo đã chết, còn có ý chí thế giới bị cưỡng ép tỉnh lại, cả ba dung hợp biến thành ý chí thế giới khác.
Nó, chính là thế giới.
Nơi bản thể của nó chính là chỗ của bản nguyên thế giới.
Khó trách, năm người kia khắc trận pháp lên người con lão quy này vì để hấp thu lực lượng bản nguyên nhanh hơn.
- Quá phận.
Diệp Tùy Phong lắc đầu, tạm thời không để mắt đến năm trận pháp, lần nữa thăm dò vào trong cơ thể lão quy.
Hắn nhìn thấy, trong cơ thể cực lớn của nó đã trống rỗng một mảnh.
Hơn phân nửa thân thể đã bị đủ loại cái gọi là Vật của Thần Ma ăn cắp hơn phân nửa, trong đó năm phe thế lực là đạo tặc tồi tệ nhất.
Con rùa già nhìn thấy bên ngoài thật ra đã chỉ là thể xác.
Ý thức của nó vẫn tồn tại, chỉ có điều đã lâm vào trong ngủ say vô tận.
- Ngươi thật thảm.
Trước đó, từ miệng Thiên Cơ lão nhân biết được, nó vì cứu thế giới mà không tiếc gãy con đường đi tới của mình, đuổi hết vật Thần Ma lưu lại trong thế giới.
Lại không ngờ, hôm nay, nó bị sinh linh từ trong thế giới của mình coi như tài nguyên tu luyện, vô tình rút ra, sắp gặp tử vong.
- Trước tỉnh dậy đi.
Tâm thần Diệp Tùy Phong khẽ động:
Răng rắc một tiếng, trong nháy mắt phá hủy tất cả trận pháp bố trí trên người nó.
Sau đó, thần thức khổng lồ xông phá phong ấn ngủ đông, làm cho ý chí thế giới ngủ say không biết bao nhiêu năm tỉnh lại.
Rất nhanh, một ý thức khổng lồ mà già nua mở mắt trong bóng tối vô biên.
Lão quy, tỉnh.
Diệp Tùy Phong có thể cảm giác được, một đôi con mắt vô hình đang nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt của nó ôn hòa.
- Hài tử, ngươi là đến để lấy tính mạng của ta sao…?
Một âm thanh yếu ớt, vang lên trong đầu Diệp Tùy Phong.
Diệp Tùy Phong sờ lên cái mũi, từ khi đến thế giới này, hắn vẫn là lần đầu bị người khác gọi là hài tử.
- Không, ta tới để cứu ngươi.
Diệp Tùy Phong nói.
Hình như vì ngủ say quá lâu nên lão quy mới lần nữa nói chuyện.
- Từ trên người của ngươi, ta cảm nhận được khí tức của thế giới chúng ta…
- Nhưng thực lực của ngươi, không nên xuất hiện thế giới chúng ta, thật sự là… Càng ngày càng nhìn không hiểu.
Rùa gia cũng không trả lời Diệp Tùy Phong, mà là nói một đoạn không giải thích được.
Diệp Tùy Phong tưởng là nó đang lo lắng mình lấy tính mệnh của hắn, nói:
- Ngươi yên tâm, ta không giống những người đã bố trí trận pháp ở trên thân thể ngươi, không phải đến ăn cắp bản nguyên thế giới.
Một tiếng thở dài thật dài truyền đến trong tai Diệp Tùy Phong.
- Mấy đứa bé kia không cách nào xem thấu sương mù của thế giới này.
- Bọn hắn đã hãm vào quá sâu, đã sớm biến thành quân cờ trong tay người khác…
Diệp Tùy Phong nhíu mày.
Không phải vì bản thân câu nói này, mà vì rùa gia đang nói câu nói này này lại không phẫn nộ hoặc oán hận, chỉ có bi ai thật sâu.
- Ngươi… Không hận bọn hắn sao?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Bỗng bầu không khí rơi vào yên lặng, thì âm thanh già nua, truyền tới.
- Bọn hắn… Cũng là con của ta…
………..
Lão quy đã tỉnh.
Nhưng khác với trong tưởng tượng của Diệp Tùy Phong, đối với những người hấp thu bản nguyên từ trên người nó, làm hại nó sắp gặp chết thì lão quy không có chút oán hận nào.
Thậm chí, còn lo lắng cho vận mệnh tương lai của bọn hắn, giống như một người mẹ quan tâm con của mình.
Chuyện này khiến trong lòng Diệp Tùy Phong, không nhịn được sinh ra một chút hoài niệm.
- Ngươi biết là ai đang ngấp nghé thế giới này không?
- Ta tìm được một chút manh mối đến từ Tiên giới.
Diệp Tùy Phong nói.
- Không biết, nhưng không phải chỉ là Tiên giới.
Lão quy nói.
Diệp Tùy Phong nhíu mày.
- Ngay cả ngươi cũng không biết?
Lão quy thán âm thanh nói:
- Thế giới của chúng ta rất đặc biệt, chỉ sợ từ một khắc nó sinh ra thì vận mệnh đã bị quyết định.
Diệp Tùy Phong yên lặng.
Lão quy chính là bản thân thế giới, nếu như ngay cả nó cũng không biết người ra tay phía sau màn, vậy chuyện này thật sự có chút đáng sợ.
Hồi lâu sau, lão quy bỗng nhiên mở miệng lần nữa nói:
- Vì sao không gian hư vô lại biến thành bộ dáng này?
- Ngay cả dòng sông thời gian cũng gãy mất.
Diệp Tùy Phong lập tức xấu hổ, ho khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng nói:
- Mấy năm trước, có người bố cục trong dòng sông thời gian, muốn nhốt ta ở chỗ này.
- Vì rời khỏi khốn cảnh, ta không cẩn thận đã dùng sức hơi lớn một chút, lỡ tay đánh gãy dòng sông thời gian.
Thật ra không gian hư vô cũng chính là phòng ngủ của lão quy này.
Ngươi đập phá phòng của ngươi ta, quả thực có chút xấu hổ.
Nhưng lão quy hiển nhiên không có để ý đến chuyện này, mà lại hỏi:
- Người kia, là Tiên giới sao?
- Tám phần mười là vậy.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
- Đã tìm được chưa?
Diệp Tùy Phong lắc đầu nói:
- Vẫn chưa, nhưng ở trong thế giới chúng ta đồng thời xuất hiện năm món chí bảo đến từ Tiên giới.
- Ta suy đoán, khẳng định có liên quan với người của Tiên giới kia.
- Ừm, đúng vậy.
Lão quy đáp lại nói:
- Đó chắc là chuyện thật lâu trước kia, có bản nguyên Ngũ Hành từ Tiên giới rơi xuống.