Chương 258: Cái Chết Của Đại Bảo Chủ
- Không sai, chính là ta.
Hình như nhìn ra nghi ngờ của Thẩm Mật, Đại Bảo Chủ mở miệng nói:
- Chủ tử mới của ngươi, Diệp Tùy Phong, đã phế bỏ tất cả tu vi của ta.
- Hiện tại, ta chỉ là một phàm nhân tùy ý người làm thịt thôi, khụ khụ…
Nói xong, Đại Bảo Chủ bắt đầu ho khan kịch liệt, rất lâu mới dừng lại được.
Mà lúc này, Thẩm Mật cũng vững tin tình huống trước mắt.
Trong thời gian ngắn như vậy, Diệp Tùy Phong thật tìm được lão ta, còn phế bỏ tất cả tu vi của hắn.
Với lại, hắn đã tuân thủ lời nói của mình, đưa Đại Bảo Chủ đến trước mặt mình.
Phải cường đại cỡ nào mới có thể làm được chuyện như thế?
Thẩm Mật không dám tưởng tượng.
Chỉ có điều, tảng đá trong lòng của nàng cũng đã rơi xuống.
Từ nay về sau, nàng cũng đã không cần lo lắng gia tộc bị hủy diệt vì mình nữa.
- Tại sao ngươi phải bỏ lại chúng ta, bỏ chạy một mình?
Thẩm Mật trầm giọng hỏi.
Đây cũng là vấn đề trong lòng tất cả mọi người ở đây.
- Ha ha.
Đại Bảo Chủ cười yếu ớt, ngẩng đầu nói:
- Ta tính được Diệp Tùy Phong sẽ đến, cũng hiểu rõ mình không phải là đối thủ của hắn, không đi, ở lại chờ chết sao?
Thẩm Mật cau mày:
- Vậy ngươi cũng phải thông báo cho chúng ta một tiếng, hoặc lưu lại một chút sắp xếp chứ.
- Ngay cả thông báo một tiếng cũng không nói đã một mình bỏ chạy giữ mạng, ngươi có nghĩ tới khi chúng ta đối mặt với Diệp Tùy Phong sẽ như thế nào hay không?
- Nếu hắn là loại người thích giết chóc, chúng ta cũng không ai sống nổi!
Trong lời nói của Thẩm Mật mang theo tức giận, Đại Bảo Chủ lén bỏ chạy là chuyện làm cho nàng tức giận nhất.
Lão ta coi các nàng là cái gì?
Đối mặt Thẩm Mật chất vấn, Đại Bảo Chủ cúi đầu xuống, không hiểu cười cười.
- Ta tưởng là các ngươi có thể kéo chân hắn một đoạn thời gian.
Thẩm Mật lập tức trừng mắt đứng đấy, giận nói:
- Kéo chân? Dùng cái gì kéo chân? Dùng tính mạng của chúng ta sao?
Đại Bảo Chủ không nói gì, chấp nhận chuyện này.
Hình như lão ta đã buông xuống tất cả, cũng không thèm để ý suy nghĩ trong lòng mình bị đám người này biết.
Cảnh tượng như vậy làm cho những người chủ sự khác xung quanh cũng nhao nhao giận dữ.
Đừng nói bọn họ đều là nhân vật vang danh, cho dù là một người bình thường thì cũng không nguyện ý bị người khác tùy tiện xem như vật hi sinh.
- Hừ, thật sự là buồn cười, đây chính là người chúng ta vẫn luôn thuần phục sao?
Có người giận quá thành cười.
- Giết hắn đi!
Có người rất phẫn hận.
- Thẩm gia chủ, ngươi nói đi, nên làm cái gì?
Một đám người chủ sự đều tập trung ánh mắt ở trên người Thẩm Mật.
Hiện tại, nàng là người đại diện được chính Diệp Tùy Phong bổ nhiệm, Đại Bảo Chủ triệt để thất thế lại không giữ được chữ tín, nàng cũng đã thành Đại đương gia mới của Vạn Bảo Các.
Thẩm Mật nhìn chằm chằm Đại Bảo Chủ, cảm nhận được tức giận cảm xúc xung quanh.
- Bang!
Một kiếm quang xẹt qua.
Đại Bảo Chủ đã từng quát tháo mười ngàn năm, đặt chân trên đỉnh cao nhất của thế giới, đầu lâu rơi xuống đất, lăn vào trong vũng nước bùn bên cạnh.
Đến tận đây, Vạn Bảo Các triệt để trở thành của họ Diệp.
………..
Thiên Vực thứ nhất của Trung Châu.
Thần điện Đại Đạo.
Một người thân hình nhỏ gầy, cả người trắng bệch bỗng nhiên xuất hiện trên quảng trường.
Lão ta ngắm nhìn xung quanh, vẻ mặt mờ mịt. Rất nhanh đã có người chú ý tới hắn.
- Ngươi là ai?
…
Sau một lát, trong phòng nghị sự của thần điện Đại Đạo.
Phần lớn cao tầng Thần Điện đều ở trong đó.
Đương nhiên, trong này còn có người đến từ Vạn Bảo Các, bọn hắn tới để đón Thần điện Đại Đạo.
- Điện Chủ…
Một lão giả yếu ớt mở miệng nói.
Lão ta chính là vị trưởng lão đã đứng ra ngăn cả lúc Diệp Tùy Phong và Thẩm Mật leo lên Thang Trời.
Một kích của Diệp Tùy Phong làm cho lão ta bị trọng thương, nhưng cũng tránh thoát đợt đại thanh tẩy tiếp theo của Thẩm Mật.
- Vì sao ngươi phản bội chúng ta!
Lúc này, một người hơi trẻ tuổi tức giận đập bàn, đứng dậy, lớn tiếng chất vấn.
Những người khác đều không nói gì, chỉ có âm thanh của hắn vang vọng trong phòng.
Cho nên động tác lần này của hắn hơi có vẻ kỳ quái, càng giống như thế hiện cho của Vạn Bảo Các thấy.
Điện chủ Thần Điện nhìn người trẻ tuổi kia, hình như có chút không thể tin được, có chút bi thương nói:
- Hiền chất…!
- Ai là cháu của ngươi!
Nhưng người trẻ tuổi lại trực tiếp ngắt lời hắn.
- Từ khi ngươi phản bội chúng ta, một mình rời khỏi nơi này thì giữa chúng ta đã không có bất cứ quan hệ nào!
- Với lại không riêng gì ta, những người khác cũng giống vậy!
Hắn rống giận, sau đó liếc mắt nhìn xung quanh.
Ánh mắt những trưởng lão khác nhìn về phía điện chủ Thần Điện cũng dần dần chuyển thành hờ hững.
Trong lòng vị trưởng lão bị thương kia âm thầm thở dài.
Khi điện chủ Thần Điện lấy khuôn mặt yếu ớt xuất hiện ở trước mặt mọi người thì đã chú định kết cục như vậy.
Dù sao, bây giờ người có thể xuất hiện trong phòng nghị sự, hoặc tức giận trong lòng, hoặc mang theo oán hận.
Với lại, lão ta cũng không muốn chết, nhìn chất tử đã từng cung kính kính yêu đối với mình, bây giờ lại một bộ dáng câu lệ, Điện chủ Thần Điện cười thê thảm.
Thì ra đây chính là trừng phạt của Diệp Tùy Phong đối với lão ta.
Thì ra lòng người thật có thể thay đổi nhanh như vậy.
- Bàng đại nhân, ta đề nghị lập tức chém giết tên bại hoại này trước mặt mọi người, để răn đe!
Người trẻ tuổi nghiêm nghị nói nói với người chủ trì Vạn Bảo Các.
Bàng đại nhân nhìn lão ta, cười nhẹ một tiếng.
- Ý của các ngươi thì sao?
Hắn chuyển hướng các vị trưởng lão Thần Điện.
Tất cả mọi người, đều vẻ mặt hờ hững.
Sinh tử của một phàm nhân lại có liên quan gì với bọn hắn?
Sau một lát, Bàng đại nhân nhẹ gật đầu.
- Đi, vậy thì mang lão ta ra ngoài.
Không đợi quá lâu, điện chủ Thần Điện đã được đưa đến trên quảng trường.
Áp giải lão ta chính là đứa cháu ruột lão ta đã từng thương yêu nhất.
Vị chất tử kia, thậm chí còn phủi sạch thân phận với lão ta, giống như sợ những người khác không biết thân phận của lão ta.