Treo Máy Ngàn Tỷ Năm, Ta Còn Có Tiền Hơn Thiên Đạo

Chương 259: Thần Điện Chỉ Còn Là Lịch Sử! Cộng Tôn Diệp Thánh

Chương 259: Thần Điện Chỉ Còn Là Lịch Sử! Cộng Tôn Diệp Thánh

Sau đó, lão ta bị trói gô, cố ổn định ở trên một cọc gỗ mục nát.
- Lão gia hỏa, sớm chết rồi!
Người trẻ tuổi vòng trở lại, vô cùng tự giác đi đến bên cạnh Bàng đại nhân.
- Ừm, vậy thì ngươi đến ra tay đi.
Bàng đại nhân cười cười, nói.
Người trẻ tuổi lập tức sững sờ, trong mắt xuất hiện một chút giãy dụa.
Dù sao, đó cũng là trưởng bối đã từng chỉ điểm cho hắn.
Nhưng rất nhanh, chút giãy dụa trong lòng đã bị tàn nhẫn thay thế.
Sau đó, ánh mắt người trẻ tuổi quét ngang, bước nhanh đi đến trước mặt Điện chủ Thần Điện.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Điện chủ già nua yếu ớt, ngang nhiên rút trường kiếm ra.
Nhưng lúc này, Điện chủ Thần Điện lại cười, nói:
- Ra tay đi, hài tử, ta không trách ngươi.
Sau khi nói xong, lão ta bỗng nhiên sững sờ.
Trước kia hắn cũng từng nói với người khác câu nói này.
Đó là vào mười ngàn năm trước, năm người bọn hắn lần đầu tiên khắc trận pháp trên người lão quy.
Lúc ấy, ý thức của lão quy vẫn thức tỉnh, cũng hiểu rõ mình sắp gặp phải chuyện gì. Nhưng nó vẫn nói một câu như vậy.
- Hài tử, ta không trách các ngươi.
Mà bây giờ, câu nói này lại vang lên từ trong miệng lão.
Điện chủ Thần Điện bỗng nhiên hiểu rõ.
Thì ra lúc ấy, ánh mắt lão quy nhìn lão cũng là ánh mắt của một trưởng bối nhìn vãn bối mình yêu thương.
Từng giọt nước mắt đục ngầu từ trong hốc mắt lăn xuống.
Những giọt nước mắt ấy làm cho người trẻ tuổi dừng một chút.
Trong mắt của hắn lại bắt đầu giãy dụa, nhưng cuối cùng, hắn vẫn cắn chặt hàm răng, thấp giọng nói.
- Ta chỉ là muốn sống, ta chỉ là muốn đứng ở vị trí cao hơn, ta không sai!
Hắn là nói với Điện chủ Thần Điện, nhưng càng giống là nói với chính mình.
Điện chủ cúi đầu xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đúng vậy, khi lão đối phó với lão quy cũng nghĩ như vậy.
Lão có lý do gì để trách chất tử này của mình chứ?
- Chết đi!
Trường kiếm chặt mạnh xuống.
Đầu lâu tái nhợt cùng với một đoạn gỗ mục sau lưng lăn xuống trên quảng trường.
Vẻ mặt đám người thần điện xung quanh khác nhau.
Có giải hận, có mừng rỡ, có mê mang, cũng có bi thương.
Nhưng bọn hắn đều hiểu, từ hôm nay trở đi, Thần điện Đại Đạo đã triệt để trở thành lịch sử.
Sau khi người trẻ tuổi chặt xuống đầu của điện chủ thần điện thì quay người trở lại trước mặt Bàng đại nhân.
Sắc mặt vị kia nghiêm nghị.
- Ừm, ngươi làm không tệ.
Bàng đại nhân gật đầu nói:
- Hiện tại, ngươi thay ta quản lý Thần điện, tranh thủ trong thời gian nhanh nhất quét sạch tất cả lực lượng phản loạn.
Người trẻ tuổi lập tức vui mừng, quỳ một chân trên đất, lớn tiếng nói:
- Vâng!
Thần điện, cứ kết thúc như vậy.
Sau một lát, một người chủ sự khác của Vạn Bảo Các đi đến bên cạnh Bàng đại nhân.
- Người này không từ thủ đoạn, lòng dạ ác độc, không thể tin tưởng.
Hắn từ tốn nói.
Bàng đại nhân cười nhẹ một tiếng.
- Ai nói ta tin hắn?
Hắn lắc đầu.
- Chỉ có điều, loại người này, trong khoảng thời gian ngắn vẫn cần dùng đến.
- Đợi sau khi bình định Thần điện, ha ha…
Bàng đại nhân chưa hề nói đến kết quả, nhưng ánh mắt lạnh lùng của hắn đã nói rõ mọi thứ.
Không có ai sẽ đi tin tưởng một người vì tiền đồ mà không tiếc tự tay giết chết trưởng bối của mình.

Thế giới phương Đông.
Đế quốc Đại Tuyên là bá chủ duy nhất mảnh đất Đông Vực khổng lồ này.
Sừng sững vạn năm, không có bất kỳ người nào có thể khiêu chiến địa vị của hắn.
Phương Bắc nổi lên phong bạo cũng không thể tiến đến.
Người nơi này vẫn trải qua thời gian ngàn năm không đổi, thậm chí cũng không biết thành Vân Tiêu là cái gì.
Nhưng bỗng nhiên, một thánh quyển màu vàng khổng lồ lơ lửng ở chân trời.
Đó là thánh chỉ cấp bậc cao nhất của đế quốc.
Nó dung hợp với pháp tắc thiên đạo, làm cho tất cả mọi người trong quốc cảnh đều có thể nhìn thấy.
m thanh hùng vĩ cũng theo đó vang lên.
- Thánh tổ thiên lệnh!
- Kể từ bây giờ, đế quốc Đại Tuyên và tất cả đế quốc phụ thuộc cộng tôn Diệp Thánh, Diệp Tùy Phong ở Thánh địa thành Vân Tiêu!

Thế giới phương Tây.
Cát vàng bay đầy trời.
Nhưng vẫn có không ít sinh linh chống cự lại hoàn cảnh ác liệt, sinh tồn ở nơi này.
Nguyên nhân chủ yếu giúp bọn hắn có thể sống sót là có Thần Quốc phù hộ.
Trong toàn bộ căn cứ nhân loại đều thờ phụng một pho tượng thần linh.
Thần linh sẽ thỉnh thoảng hạ xuống ân trạch, trợ giúp bọn hắn chống lại thiên nhiên cuồng bạo, còn có cự thú cuồng mãnh trốn ở trong bão cát.
Hôm nay, pho tượng thần linh lại lần nữa phát sáng.
Đám người lập tức tụ tập ở dưới chân pho tượng, quỳ xuống, thể xác tinh thần rất thành kính.
Giống như ngày thường, thần linh hạ xuống ân trạch, giúp cho người bị bệnh nặng tra tấn chậm rãi khôi phục.
Nhưng sau đó, thần linh không ngờ lại nói chuyện.
- Hỡi các thần dân của ta.
- Phương thế giới này đã nghênh đón Chân Thần duy nhất.
- Chân Thần thiên tế giáng lâm, tọa lạc ở Thần thành Vân Tiêu.
- Thần danh!
- Diệp Tùy Phong!
……..
Thành Vân Tiêu, Kính Hồ.
Trên đảo nhỏ ở trung tâm hồ.
Dưới gốc cây con của Đại Thụ Khải Mông khổng lồ, bên cạnh một hồ nước có đặt một cái bàn đá và băng ghế đá đơn giản.
Một nữ tử đẹp linh lung đang ngồi bên cạnh bàn, nghiêm túc viết cái gì đó.
Nhìn kỹ lại, không ngờ đều là một chút phương pháp liên quan tới xử lý thức ăn và các loại phương pháp pha chế hương vị.
Mà không ngờ ở bên cạnh nàng lại có một con cá chép to lớn đang ngồi.
Đuôi cá chép cong lên, giống như ngồi vểnh chân bắt chéo, nó còn cầm một quyển sách, làm như thật sự đang đọc.
Bỗng nhiên, một bóng người cao gây xuất hiện trước mặt bọn hắn.
Chính là Diệp Tùy Phong vừa trở về.
Chính là Diệp Tùy Phong vừa trở về.
Diệp Tùy Phong nhìn con cá chép kia thì hơi kinh ngạc nhíu mày.
Trong lòng cá chép có cảm giác, nhìn lại thì lập tức kinh hãi thất thố, ném thư tịch trong tay, nhảy vào trong đầm nước tĩnh mịch.
- Lão gia, ngài đã trở về.
Cốc U Lan đứng dậy.
Sau khi rời khỏi Uyên cốc, nàng đã theo Diệp Khiêm trở về trong thành Vân Tiêu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất