Chương 265: Đoán Mệnh Đi!
Trung Châu, thánh địa Thái Nhất.
- Đây thật là lũ lụt vọt lên miếu Long Vương!
Thánh tổ Thánh địa Thái Nhất đã mấy trăm năm chưa xuất thế.
Nhưng vào hôm nay lại tự mình nghênh đón một đám người trẻ tuổi.
Chỉ vì đám người này đến từ Thánh địa Vân Tiêu, thế lực kinh khủng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai quét sạch toàn thế giới, với lại còn là dòng chính.
- Nói như vậy, các ngươi là chủ động đầu nhập vào Diệp gia?
Diệp Cầm Dao hỏi.
Thái Nhất Thánh tổ cười ha hả nói:
- Không sai, có lẽ bây giờ, người chúng ta phái ra ngoài cũng đã sắp đến thánh địa.
- Ha ha!
Diệp Hiểu Hiểu cầm một bình mật ong cho Phú Quý ở bên cạnh, cười nói:
- Nghĩ ngờ, tên của đại bá đã vang dội như thế.
- Vậy chúng ta có thể tạm thời hòa hoãn một chút, vừa chơi vừa trồng cây hay không?
Mấy tháng nay, liên tục lặp đi lặp lại một việc, nàng đã sớm ngán.
Nhưng sau khi nói xong, lại phát hiện mọi người đều không nói, dùng một ánh mắt vô cùng kỳ quái, nhìn mình.
Diệp Hiểu Hiểu quay đầu.
Một cái đầu băng to lớn, phóng đại trong mắt nàng.
- Nha!
- Băng!
Ngay cả tóc cũng nổ tung một.
- Cả ngày chỉ nghĩ lười biếng!
Diệp Tùy Phong lắc đầu.
Diệp Hiểu Hiểu lấy tay ôm trán, vội vàng nói:
- Ta nói giỡn, nói giỡn rồi.
- Đại bá.
Diệp Cầm Dao đứng dậy, mọi người khác cũng vội vàng đứng lên, cung kính hành lễ.
- Ngài chính là… Diệp Thánh?
Thánh tổ Thái Nhất trừng tròng mắt, thật sự là không ngờ vừa nói xong thì người đã đến.
Tận mắt nhìn thấy Diệp Tùy Phong, lão càng thêm vững tin, người này mình tuyệt đối không thể trêu vào.
Bởi vì lão căn bản cũng không nhìn thấy Diệp Tùy Phong xuất hiện ở nơi này như thế nào?!
- Ừm.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu:
- Thái Nhất, tên của các ngươi rất có dã tâm.
- Không sai, ta xem trọng tương lai của các ngươi.
Diệp Tùy Phong thuận miệng ứng phó hai câu, ánh mắt hắn chuyển về hướng Vũ Hồng.
- Ngươi đi với ta.
…..
Sau một lát, hai người tới một chỗ yên tĩnh bên ngoài.
- Bản thể tháp Khởi Nguyên?
Vũ Hồng ngẩn người.
Trên đường tới, Diệp Tùy Phong đã từng hỏi thăm hắn.
- Không sai, ta muốn xem đó rốt cuộc là cái thứ gì?
- Hiện tại, nó đang ở đâu?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Vũ Hồng ồ một tiếng, theo sau nói:
- Chắc còn ở hải vực phía nam.
- Hơn một ngàn năm trước, Thiên Cơ Cốc bị mấy đại thế lực liên hợp chèn ép, đã sắp đến sinh tử tồn vong.
- Tổ sư ta, cũng chính là Thiên Cơ lão nhân lúc đó, lo lắng tiểu tháp bị bọn hắn lấy được, thế là giấu nó ở trên tay hậu nhân của mình.
- Nếu như bọn hắn còn ở đó, vậy tiểu tháp kia sẽ cũng ở đó.
Diệp Tùy Phong khẽ nhíu mày:
- Hắn làm như thế không lo lắng hậu nhân của mình bị tìm thấy, bị liên lụy sao?
Vũ Hồng cười nói:
- Ở phương diện ẩn nấp, Thiên Cơ Cốc vẫn còn có chút thủ đoạn.
- Với lại tiểu tháp kia vô cùng đặc biệt, mặc dù cũng được lưu truyền xuống từ chiến trường thượng cổ, nhưng nó sẽ không giống các vật Thần Ma lưu lại khác, xâm nhiễm thế giới.
- Bản thân nó cũng không có bất kỳ khí tức gì, không ai có thể tìm được.
- Nếu như ngài cần gấp, ta sẽ đi tìm một phen, thực lực vị hậu nhân kia của lão tổ bất phàm, ta vẫn biết vị trí đại khái.
Diệp Tùy Phong suy tư một lát, sau đó lắc đầu.
- Được rồi, ngươi nói cho ta biết vị trí, ta sẽ tự đi tìm.
Tốc độ của Vũ Hồng quá chậm, hắn muốn mau sớm tìm được tiểu tháp kia.
Với lại, hải vực nam bộ cũng có không ít tiết điểm Thiên Đạo, thuận tiện trồng thêm một ít mầm non Khải Mông Thụ.
Tính toán số lượng, nếu như trông hết các tiết điểm bên đó, Linh Tính Thiên Đạo cũng sẽ có thể sắp nở.
Sau một lát, bóng người Diệp Tùy Phong phiêu nhiên rời khỏi Thánh địa Thái Nhất.
…
Hải vực phía Nam, trong một quần đảo.
Đây là một hòn đảo tương đối khổng lồ.
Diện tích tổng thể của nó gần như tương đương với một nữa Liên Minh Cửu Thành.
Một đại thành hùng vĩ, tọa lạc ở vị trí trung ương nhất của hòn đảo.
Bỗng nhiên, một bóng người cao gầy xuất hiện ở trên bầu trời đại thành.
Chính là Diệp Tùy Phong.
Hắn đại khái cảm ứng một lát, sau đó lắc mình, biến mất không thấy gì nữa, lại xuất hiện trong thành trì.
- Đoán mệnh đi!
- Đến đây, đến đây, tính toán, đoán mệnh chính tông, bao tính bao hài lòng, tính sai không lấy tiền!
Một lão đạo cầm bát tự, nằm nghiêng bên đường, cầm theo quân cờ đoán mệnh đo vận, chậm rãi hét lớn.
Nhưng trên đường phố, người đến người đi lại không ai ngừng chân ở đây.
Bởi vì mọi người đều biết, hắn chính là một lão già lừa đảo mà thôi.
Lão đạo vừa gào to, vừa uống rượu trong hồ lô.
Không bao lâu, rượu trong này đã bị hắn uống cạn sạch.
- Tính chuẩn không?
Bỗng nhiên, một âm thanh truyền đến.
Lão đạo ngẩng đầu, chỉ thấy ở trước quầy hàng của mình có một nam tử đang đứng, vừa nhìn đã biết là người xa lạ.
Trong mắt của lão lập tức lóe lên tia sáng, bò người lên.
- Thì ra là người hữu duyên, mời ngồi.
Lão đạo vuốt ve sợi râu, một bộ dáng cao nhân đắc đạo.
Diệp Tùy Phong mỉm cười ngồi xuống, sau đó, hắn lấy ra một viên tinh thạch trong suốt long lanh, đặt lên bàn.
- Tính chuẩn, thứ này sẽ là của ngươi.
Lão đạo nhìn viên tinh thạch, lập tức lộ ra vẻ mặt tham lam.
Đây chính là linh thạch thượng phẩm! Đủ lão uống rượu ngon hơn nửa năm!
Lúc này, có những người khác đi ngang qua nhìn thấy, ở bên cạnh khuyên.
- Người trẻ tuổi, lão ta chính là lừa gạt, chớ tin lão!
Lão đạo lập tức trợn mắt tròn xoe.
- Ngươi là người thật thà! Lại làm dơ thanh danh của ta, coi chừng sinh con trai không có mông đấy!
Một câu đã bại lộ bản tính.
Người đi đường kia cũng nóng nảy, nghe thấy lão ta nói như vậy cũng mắng lại, vén tay áo lên, làm bộ muốn đánh.
Lúc này, người xung quanh cũng vây sang đây xem náo nhiệt.
Nhưng trên cơ bản đều đang giúp người kia mắng lão đạo.
Diệp Tùy Phong nhìn cảnh tượng này, trong lòng vui vẻ, cũng không biết lão đạo này đã làm chuyện gì mà bị người hận như thế.
Mắt thấy hai người sắp đánh nhau, hắn vội vàng ngăn lại.
- Không sao, ta không thiếu chút linh thạch này.
- Nếu như lão ta tính không chuẩn, ta tuyệt đối sẽ không cho lão ta dễ dàng rời khỏi đâu.
Diệp Tùy Phong nói.