Chương 266: Hậu Bối Của Thiên Cơ Lão Nhân
Người đi đường nghe vậy, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, khoanh tay đứng ở bên cạnh, chờ lão đạo.
Lão đạo cũng không phục, nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều người, trong lòng lại mừng thầm.
- Hắc hắc, hôm nay lừa đám phàm phu tục tử này một đợt là lại có thể ăn thật lâu rồi.
Nhưng vẻ mặt của lão vẫn rất bình tĩnh, vuốt ve sợi râu hỏi:
- Người trẻ tuổi, ngươi muốn tính cái gì?
- Nhân duyên, vận thế, hay tiền đồ?
Diệp Tùy Phong cười cười.
- Không phải ngươi coi bói sao, vậy hôm nay, ta sẽ tính mệnh.
Lão đạo hơi sững sờ, người này lại muốn tính mệnh?
Đây cũng không phải lời mà người bình thường dám nói.
Chỉ có điều, lão vô cùng tự tin đối với thủ đoạn của mình.
- Được!
Lão đạo ngắm nhìn bốn phía, hừ một tiếng.
Sau đó, lão cầm lên một tấm phù, ngón tay vẽ liên tục.
- Phốc!
Phù triện bốc cháy trên không trung.
- Thiên Nhãn!
Lão đạo đưa ngón trỏ ra, điểm ở chỗ mi tâm của mình, dùng sức vạch một cái xuống phía dưới.
Một vết tích màu hồng thình lình xuất hiện.
Vết tích màu hồng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, người xung quanh thấy vậy liên tục kinh hô, thật đúng là ra dáng.
- Hừ.
Lão đạo lộ ra vẻ mặt đắc ý, phản ứng của người xung quanh làm lão rất hài lòng.
Công phu của lão thật sự ghê gớm!
Sau đó, lão thông qua thiên nhãn, nhìn trộm mệnh cách của Diệp Tùy Phong.
Nhưng chỉ trong một nháy mắt, sự rét lạnh thấu xương đã bao phủ linh hồn của lão.
Lão cũng không có nhìn thấy mệnh cách gì, chỉ nhìn thấy đại khủng bố đời này chưa từng thấy!
- A!
Lão đạo trực tiếp phun ra một ngụm lớn máu tươi, thân hình nhanh lùi lại.
Vẻ mặt lão hoảng sợ, tay run run, chỉ vào Diệp Tùy Phong, đã bị dọa đến lời nói cũng không nói được.
Mà lúc này, Diệp Tùy Phong cũng tìm được thứ mình muốn.
Một tòa tiểu tháp bị tàn phá, vô thanh vô tức giấu ở chỗ sâu nhất trong linh hồn của lão đạo.
- Thiên Cơ Các, ngươi thật đúng là có biện pháp.
……….
Trên biển lớn mênh mông.
Hai bóng người trống rỗng xuất hiện.
Chính là Diệp Tùy Phong, còn có lão đạo vừa rồi coi bói cho hắn.
Chỗ mi tâm của lão đạo có một vết máu đỏ tươi, hết sức rõ ràng.
Nét mặt của lão sợ hãi, trong mang theo một chút mê mang.
Sợ hãi vì khi lão nhìn trộm mệnh cách của Diệp Tùy Phong, trực tiếp bị loại khí thế khủng bố kia phản phệ bản thân, phun ra máu tươi.
Sau đó, lão càng trực tiếp bị Diệp Tùy Phong xách cổ áo đi, không có một chút sức phản kháng.
Mà mê mang chính vì sau khi hai người bọn hắn rời khỏi hòn đảo.
Người kinh khủng này vẫn mang theo lão đi khắp biển rộng mênh mông, lúc thì bay trên bầu trời, khi thì lặn dưới đáy biển, trồng từng cây giống màu xanh biếc vào trong hư không.
- Tiền… Tiền bối, chúng ta đang làm gì vậy?
Cuối cùng, lão đạo kia không nhịn được, lên tiếng hỏi.
- Không phải ngươi biết coi số mạng sao, tự ngươi tính đi.
Diệp Tùy Phong cười khẽ, sau đó lấy ra một gốc cây của Đại Thụ Khải Mông, đánh vào trong không gian trước mặt.
- Ở tiền bối trước mặt, ta nhưng không dám tiếp tục múa rìu qua mắt thợ.
Lão đạo xấu hổ cười một tiếng.
Lão đã biết, thực lực của người trước mặt này đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự liêu của mình.
Rất có thể là đại tu sĩ cảnh giới Độ Kiếp!
Diệp Tùy Phong không nói gì, sau khi bố trí xong toàn bộ tiết điểm Thiên Đạo nơi đây mới xoay đầu lại.
- Ngươi biết, tiên tổ của mình là ai không?
Hắn đột nhiên hỏi.
Lão đạo lập tức sững sờ, nói:
- Tổ thượng của ta, đời đời kiếp kiếp đều sống trên đảo Hoàng Tước, nếu tiền bối có hứng thú, ta có thể dẫn ngài đi xem gia tộc phổ của ta.
Diệp Tùy Phong lắc đầu.
Xem ra, lão đạo cũng không biết mình là hậu nhân của Thiên Cơ lão nhân nào đó.
Chuyện này cũng hợp lý, vì nếu lưu lại một chút manh mối thì sẽ có khả năng bị những thế lực đối nghịch kia tìm ra.
- Tộc nhân khác của ngươi đâu?
Diệp Tùy Phong lại hỏi.
Nói đến đây, vẻ mặt lão đạo lập tức có chút u ám:
- Thế hệ này chỉ còn lại mình ta.
- Nhưng trong quá khứ, tổ tiên của chúng ta là tồn tại số một số hai trên đảo Hoàng Tước.
Diệp Tùy Phong gật đầu, trong lòng than nhỏ.
Căn cứ theo Vũ Hồng nói, Thiên Cơ lão nhân lưu lại mạch này, ban đầu thật sự là huy hoàng.
Nhưng vật đổi sao dời, hiện tại không ngờ bọn hắn lại chỉ còn lại một mình lão đạo.
Với lại gia hỏa này, một thân bản lĩnh cũng không tới nơi tới chốn, ngay cả bản thân cũng không đứng đắn, cả ngày sống mơ mơ màng màng.
- Ta là bạn tốt của lão tổ các ngươi.
Diệp Tùy Phong nói:
- Nhớ kỹ, tổ tiên các ngươi là một người đáng kính, lo cho thương sinh.
- Sau này, tuyệt đối không được bôi nhọ thanh danh của lão ấy.
Các đời Thiên Cơ lão nhân đều dâng hiến cuộc đời của bọn hắn cho mảnh thế giới này. Hậu nhân của bọn hắn không nên sống tạm như thế.
Lão đạo ngây người, lão biết đã từng huy hoàng, nhưng chưa từng nghe nói có thể đạt tới trình độ ảnh hưởng đến thương sinh.
Nhưng vị tồn tại trước mặt này không đến mức nói dối mình chuyện như thế này.
- Cẩn tuân tiền bối dạy bảo.
Lão đạo cung kính nói.
Diệp Tùy Phong gật đầu:
- Được rồi, đi thôi, ta dẫn ngươi đi một nơi khác.
Nói xong, hắn nắm lấy cổ áo của lão đạo, lách mình biến mất không thấy gì nữa.
Vài ngày sau, Diệp Tùy Phong về tới đảo nhỏ giữa hồ.
Hắn từ nam đến bắc, vừa đi vừa về.
Trên đường đi nếu có đi ngang qua tiết điểm Thiên Đạo thì sẽ thuận tay gieo hơn ngàn nầm non của Khải Mông Thụ.
Trình độ này đã đạt tới tiêu chuẩn để Linh Tính Thiên Đạo nở ra.
Sự rung động trong trứng đen càng ngày càng rõ ràng, chỉ sợ không bao lâu nữa phá xác mà ra.
Về phần lão đạo thì được Diệp Tùy Phong mang theo trở về, dàn xếp ở trong thành Vân Tiêu.
Đồng thời dặn dò lão, sau này phải sống thật thoải mái, tranh thủ thời gian lưu lại hậu nhân.
Trước khi đi, hắn còn mang theo tòa tiểu tháp bị tàn phá từ sâu trong linh hồn lão đạo.
Lúc này, tiểu tháp đã đặt ở trên bàn đá trước mắt hắn, toàn thân trên dưới nó không có chút khí tức nào tồn tại.
- Lại có mười hai tầng.