Chương 295: Cha, Ta Không Ăn C * T
Diệp Tùy Phong bĩu môi, sạn gì đó cũng không quan trọng, dù sao cũng không phải hắn ăn.
Nhưng ngọc bội này đúng là có tác dụng quá nhỏ.
Sau đó, hắn lại cầm lên cái nghiên mực hỏa điểu kia.
Hình như hỏa điểu cảm nhận được mình sắp chết, mạnh mẽ đâm tới.
Nhưng cho dù nó nhảy nhót thế nào thì cũng không thể rời khỏi lòng bàn tay Diệp Tùy Phong.
Cái nghiên mực hỏa điểu này cùng loại với chí bảo Ngũ Hành lúc trước, là pháp tắc tiên đạo thuộc tính Hỏa, với lại độ tinh khiết còn không thấp.
Ánh mắt Tiểu Hắc rất nhanh đã bị hấp dẫn.
Diệp Tùy Phong trực tiếp ném cho nó, Tiểu Hắc dùng miệng ngậm lấy, hút một cái, toàn bộ hỏa điểu lập tức hóa thành một đạo hỏa tuyến lớn lên, bị nó hút vào bụng.
- Cha, món này ăn ngon, cay.
Nó liếm môi, có vẻ vẫn còn thèm thuồng.
- Ừm, vậy là tốt rồi.
Diệp Tùy Phong có thể nhìn ra, hỏa điểu này có tác dụng xúc tiến rất mạnh đối với Tiểu Hắc trưởng thành, so với ngọc bội vừa rồi thì tốt hơn nhiều lắm.
Xem ra, sau này phải tìm nhiều thứ này hơn nữa, có lượng pháp tắc tương đối tinh khiết.
Ăn hai miếng đã hết một triệu tiên thạch.
Cuối cùng, Diệp Tùy Phong đưa ánh mắt nhìn trên đống bùn đất kia.
Khí tức bùn đất cực kỳ kỳ quái.
Ở trên thân nó có đủ loại pháp tắc, hỗn tạp với nhau, đơn giản giống như vừa vớt ra từ trong hỗn độn.
Nhưng quỷ dị chính là, trong vô số pháp tắc cuồng bạo đó lại ẩn ẩn để lộ ra một loại sinh lực.
Thế nhưng, sinh lực vừa sinh sôi đã bị pháp tắc hỗn loạn lập tức đánh tan rã.
Diệp Tùy Phong khẽ nhíu mày, loại tình huống này, quả thực khá quái dị.
Khó trách người của thông thương Thiên Hạ cũng không cách nào định ra giá trị cụ thể của nó.
Từ mặt ngoài thì tình huống hỗn loạn như thế đúng là không có tác dụng gì quá lớn.
Bản thể ngược lại vô cùng rắn chắc, nhưng cũng không thể dùng khi chiến đấu, ném đi đầy mặt người ta.
Hắn suy nghĩ, vẫn quyết định để Tiểu Hắc thử một chút.
- Tiểu Hắc, ngươi đến đây xem, có cái ăn càng ngon hơn này.
Diệp Tùy Phong cười, ném bùn đất ở trước mặt của nó.
Tiểu Hắc nhìn cái đống sền sệt kia, lập tức trợn tròn tròng mắt.
- Cha, ta không ăn cứt!
Mặt của hắn lập tức nghiêm túc nói:
- Nói gì thế, sao ta có thể cho ngươi ăn phân được?
- Thứ này nhìn xấu nhưng rất ngon, nhanh ăn đi!
Nói xong, hắn đúng bùn đất kia đụng đụng bên miệng nó.
Tiểu Hắc vội vàng lui ra sau, nhưng bị Diệp Tùy Phong gắt gao đè lại, một bước cũng lui không được.
- Cha, ngươi cho ta chút tiên quả đi, đánh chết ta cũng không ăn cái này!
Diệp Tùy Phong bất đắc dĩ, ôn hòa nói:
- Ngoan, tiên quả kia chỉ có một chút dinh dưỡng, ăn cái này mới có thể nhanh lớn.
Nhưng Tiểu Hắc vẫn như cũ chết sống không chịu ăn.
Cảnh tượng này cực kỳ giống phụ huynh đút cơm cho con cái kén ăn.
- Nhanh lên!
- Nếu còn không ăn, ta sẽ gọi Thiên Đạo của Tiên giới xuống, để nó ăn ngươi!
Diệp Tùy Phong đe dọa.
Nước mắt Tiểu Hắc đều sắp chảy ra.
Nhưng so với việc ăn cái đống kỳ quái trước mắt này thì hiển nhiên Thiên Đạo đối với nó càng khủng bố hơn.
Thế là, dưới dâm uy của Diệp Tùy Phong, nó nhắm chặt hai mắt, há to miệng, cắn một ngụm nho nhỏ.
Sau khi chật vật nhai một lúc, nó mới nuốt xuống.
- Thế nào, ăn ngon không?
Diệp Tùy Phong tươi cười, hỏi.
Tiểu Hắc tội nghiệp nhìn hắn, nhỏ giọng nói:
- Giống như ăn đất, một chút hương vị cũng không có, ăn không ngon gì hết…
Diệp Tùy Phong thu nụ cười lại.
- Có ăn ngon hay không, không phải ngươi nói là tính.
Nói xong, hắn thả ra thần hồn, bắt đầu liếc nhìn thân thể Tiểu Hắc.
Một ngụm nhỏ bùn đất vừa ăn vào đã bị nó tiêu hóa hết.
Diệp Tùy Phong kinh ngạc phát hiện, hiệu quả của thật sự là tốt đến nghịch thiên.
So với hỏa điểu vừa rồi thì mạnh hơn không dưới nghìn lần!
Đại lượng Tiên giới pháp tắc bổ sung pháp tắc lúc đầu của nó, cấp bậc chỉnh thể, rõ ràng tăng lên một đoạn.
- Quả nhiên ăn ngon!
Diệp Tùy Phong vui vẻ ra mặt.
Cuối cùng, hắn cũng tìm được vật đại bổ cho Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc nhìn nụ cười của Diệp Tùy Phong, trái tim nó nháy mắt chìm xuống đáy cốc.
Nếu như nó đoán không sai…
- Ngoan, ăn hết chúng đi.
Diệp Tùy Phong nói.
Trong lòng Tiểu Hắc hiểu rõ, nó nhìn như rất nhiều lựa chọn, nhưng thật ra chỉ có một.
- Được rồi, ít nhất nó là đất, mà không phải loại kia…
Sau khi cưỡng ép thuyết phục mình, Tiểu Hắc chậm rãi ăn bùn đất.
Mười cân bùn đất, thật ra cũng chỉ to như quả táo, nhưng lượng dinh dưỡng của nó quá nhiều, chỉ có thể ăn từng ngụm nhỏ.
Nhưng không ngừng ăn, Tiểu Hắc cảm thấy hình như mùi vị của nó cũng không quá dở.
Nhìn nó từ từ đi đến phát triển, Diệp Tùy Phong vui mừng cười một tiếng.
- Thật ngoan, yên tâm, sau này ta sẽ nói Cốc tỷ tỷ của ngươi chế biến nó thành món thật ngon cho ngươi ăn.
Tiểu Hắc nhẹ gật đầu.
Mười cân bùn đất, rất nhanh đã sắp bị nó đã ăn xong.
Nhưng đúng vào lúc này, Tiểu Hắc bỗng nhiên ngừng lại.
Sau đó, cơ thể của nó bắt đầu run lên.
Chỉ trong chốc lát đã trực tiếp ngã xuống đất, không nhúc nhích.
- Hả?
Trong lòng Diệp Tùy Phong lập tức giật mình.
Chuyện này là sao, trong bùn đất có chất phụ gia à?
Hắn vội vàng nắm Tiểu Hắc lên, cầm trong tay cẩn thận quan sát chỉ chốc lát, cuối cùng mới yên lòng.
Thì ra là nó lâm vào ngủ say.
Pháp tắc Tiên Đạo trong đống bùn đất này quá dày quá nhiều.
Với lại Tiểu Hắc trong thời gian này hơn một năm luôn uống nguyên dịch Đại Đạo, lại là tiên vật chứa quy tắc, trưởng thành cực nhanh, đã đến ranh giới đột phá.
Bùn đất, vừa lúc hoàn thành một bước cuối cùng.
Hiện tại, nó đã bắt đầu thăng cấp.
Đợi đến khi Tiểu Hắc lần nữa tỉnh lại thì Vân Tiêu giới cũng sẽ biến thành một Tiên giới.
- Ừm, không tệ.
Diệp Tùy Phong hài lòng gật đầu, sau đó hắn bỏ Tiểu Hắc vào tiểu thế giới tùy thân của mình.
- Xem ra phải đi hỏi người bán cái này một chút, xem còn có bùn đất tồn kho hay không?
- Hoặc… Tìm hiểu thử có thể thu hoạch được nó ở đâu.
Rất nhanh, trong lòng Diệp Tùy Phong đã có tính toán.
Sau đó, hắn cất một chút xíu bùn đất còn lại trên bàn vào không gian.
Thịt muỗi cũng là thịt.
Với lại, lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ.
Sau khi thu dọn xong, Diệp Tùy Phong đứng dậy.
- Cũng không biết, tiểu Lan có đi vào Hư Giới hay không?
Nghĩ nghĩ, hắn đẩy cửa phòng, đi ra ngoài.