Chương 313: Đều Coi Hắn Là Cường Đạo À?
Chỉ có điều, trước lúc này, hắn còn hắn phải làm một chuyện.
Hội đấu giá đã sắp đến hồi kết thúc.
Thần thức Diệp Tùy Phong khẽ quét qua, phát hiện ba Chuẩn Đế kia đã sắp ngồi không yên.
- Lập tức sẽ kết thúc, chúng ta ra ngoài chuẩn bị một chút!
Hề Lam đứng dậy, gấp giọng nói.
Liễu Như Niên nhẹ gật đầu, Thần Võ Tiên Đế vẫn luôn không lộ diện, hắn cũng đang hoài nghi thành ý của đối phương.
- Vô Sinh, chúng ta đi thôi.
Hắn đứng dậy, nhưng lại phát hiện lại không ai đáp lại mình.
- Vô Sinh?
Liễu Như Niên quay đầu, lập tức mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.
Hiên Viên Vô Sinh mới vừa rồi còn ngồi bên cạnh mình, bây giờ lại không hiểu thấu biến mất không thấy!
Hắn nhăn mày, chuyện này quá kì quái, cho dù rời khỏi cũng phải nói một tiếng chứ.
Với lại, sao Hiên Viên Vô Sinh lại lặng yên không tiếng động rời khỏi?
- Hề Lam, ngươi nhìn thấy xảy ra chuyện gì sao không?
Liễu Như Niên hỏi.
Thế nhưng, vẫn không có đáp lại.
Hắn bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy người vừa rồi còn đứng ở nơi đó cũng không thấy bóng dáng.
Trong căn phòng chỉ còn lại có một mình hắn!
Một giọt mồ hôi lạnh, từ trên trán Liễu Như Niên chảy xuống.
Lúc này, hắn chỉ cảm thấy lưng mình phát lạnh, tóc gáy toàn thân đều dựng lên.
Gặp quỷ sao?
Liễu Như Niên ngưng thần đề phòng.
Bỗng nhiên, một cỗ đạo vận nhàn nhạt xuất hiện dưới chân hắn.
Không đợi hắn kịp phản ứng, trong nháy mắt trời đất quay cuồng.
Khi lần nữa nhìn thấy ánh sáng, hắn lại phát hiện mình đã đi tới trong một phòng hoàn toàn xa lạ.
Bên cạnh có Hiên Viên Vô Sinh ngồi dưới đất, ánh mắt rủ xuống, một to lớn dấu giày, ấn trên mặt của hắn.
Mà Hề Lam cũng ngồi liệt trên mặt đất, vẻ mặt kinh hãi, tay che ngực, khóe miệng chảy máu.
Ở đối diện hắn, Diệp Tùy Phong tùy ý ngồi, nhàn nhã cắn hạt dưa.
- Nha, yên tĩnh hơn một chút rồi đó.
Diệp Tùy Phong vừa cười vừa nói.
Ngay vừa rồi, lúc hội đấu giá sắp kết thúc, hắn thi triển dịch chuyển không gian, dịch chuyển ba vị Chuẩn Đế này đến đây.
Hai người Hiên Viên Vô Sinh và Hề Lam vừa xuất hiện đã muốn tấn công mình.
Một người bị đạp một cước, một người bị đánh một chưởng.
Liễu Như Niên này nhìn qua ngược lại tỉnh táo hơn nhiều.
- Này ~
Diệp Tùy Phong cười híp mắt lên tiếng chào hắn.
Liễu Như Niên trong nháy mắt hoảng hốt, lui lại hai bước, kém chút đứng không vững.
Vẻ mắt hắn cực kỳ hoảng sợ, lớn tiếng nói:
- Ngươi đến cùng là ai?
Diệp Tùy Phong thản nhiên nói:
- Ta chính là người mua bùn đất của các ngươi.
- Yên tâm, ta cũng không có giết ý các ngươi, ta chỉ muốn biết tình huống của toà di tích tiên phủ kia thôi.
- Hoặc, ngươi qua đây tâm sự với ta, hoặc, ta đánh ngươi một trận trước, sau đó chúng ta mới ngồi xuống tâm sự, hi vọng ngươi có thể sáng suốt một chút.
Nói xong, Diệp Tùy Phong không nói thêm gì nữa, chuẩn bị cho hắn ta một chút thời gian suy nghĩ.
Chỉ có điều câu nói này lại làm cho khóe miệng Văn Xương Tiên Đế ở bên cạnh co rúm hai lần.
Hắn ngược lại hi vọng Liễu Như Niên cũng như hắn lúc ấy, không tin tà sau đó chịu đánh một trận…
Như vậy thì tâm lý của hắn cũng sẽ ổn định hơn…
Chỉ có điều, Liễu Như Niên đã khiến Văn Xương thất vọng.
Lúc này, hắn đúng là cực kỳ kinh hoảng, thậm chí muốn tế ra thủ đoạn mạnh nhất của bản thân, thử có thể thừa cơ bỏ trốn hay không.
Nhưng hiện trạng của hai người Hiên Viên Vô Sinh và Hề Lam lại làm cho hắn chậm chạp không dám quyết định.
Một người có thể tuỳ tiện chế phục bọn hắn, ít nhất cũng phải là lão Tiên Đế sống vài chục ngàn năm!
Với lại xem dáng vẻ người này đã thấy rất táo bạo.
Đối mặt với loại tồn tại này, hắn không dám tùy tiện ra tay.
Sau một hồi lâu, trong lòng Liễu Như Niên dần dần trở nên bình tĩnh.
Hắn cực kỳ cung kính thi lễ với Diệp Tùy Phong, sau đó hỏi:
- Vãn bối cả gan hỏi một câu, tiền bối ngài chính là Thần Võ Tiên Đế sao?
Trong lý giải của hắn, ở Tiên phủ Thần Võ cng chỉ sợ cũng chỉ có Thần Võ Tiên Đế mới có thể làm được như thế.
- Không phải, ta chỉ lấy hắn làm da hổ, mượn uy phong thôi.
Diệp Tùy Phong cười lấy nói:
- Người tiến hành giao dịch với các ngươi chính là ta.
- Ta cũng không thích vòng vo, trực tiếp hỏi.
- Những bùn đất kia, trên tay các ngươi còn bao nhiêu?
Trong lòng Liễu Như Niên máy động, quả nhiên, vì bùn đất mới trêu ra tai hoạ.
Nhưng hắn vẫn thành thật nói:
- Không dám lừa gạt tiền bối, chúng chỗ của ta cũng chỉ còn lại không tới trăm cân.
- Nếu như ngài cần, ta có thể dâng lên cho ngài toàn bộ.
Diệp Tùy Phong im lặng, các cường giả Tiên giới, tâm tư từng người đều chỉ như vậy sao.
Đều coi hắn là gì, cường đạo (kẻ cướp mạnh) à?
Từ trước đến nay, hắn đều là lấy lý phục người.
- Được rồi, ta vẫn mua.
Diệp Tùy Phong nói.
- Không, không, không!
Liễu Như Niên vội vàng khoát tay nói:
- Đây là hiếu kính ngài, là tấm lòng thành của chúng ta.
Diệp Tùy Phong lấy tay nâng trán, không cần phải sợ hắn đến như vậy chứ.
- Đừng nói nhảm!
- Ta sẽ trả cho ngươi theo giá tiền giao dịch cao nhất trước đó.
- Còn nói nhảm nữa, ta sẽ đánh ngươi!
Diệp Tùy Phong trừng tròng mắt.
……..
Một giao dịch hoàn thành trong một trường hợp vô cùng kỳ quái.
Sau khi cầm tới tiên thạch, mặc dù trong lòng Liễu Như Niên còn có chút hoảng sợ, nhưng cảm xúc đã dần dần ổn định lại.
Nhìn qua, hình như vị tiền bối tên là Diệp Tùy Phong cũng không hạng người cực kỳ hung ác gì kia.
- Tốt, lần này nói cho ta nghe chuyện của di tích tiên phủ đi.
- Hai người các ngươi cũng đứng lên đi, ngồi dưới đất thật khó coi.
Diệp Tùy Phong nói.
Liễu Như Niên nhẹ gật đầu, vừa đỡ Hề Lam dậy vừa nói:
- Toà di tích tiên phủ kia nằm ở trong đại vực Thái Cấn…
Sau đó, Liễu Như Niên ngoan ngoãn nói ra toàn bộ mọi chuyện.
Ba người bọn họ đã quen biết mấy trăm năm trước, đồng thời tình nghĩa không tệ.
Đại khái mười mấy năm trước, khi bọn hắn đi đến vùng đất Đông Hoang ở đại vực Thái Cấn tìm kiếm một loại thời cơ có thể thành Đế thì lại vô tình phát hiện một di tích tiên phủ cổ xưa.