Chương 318: Đến Đông Hoang
Hiên Viên Vô Sinh thuộc Hiên Viên nhất tộc, cũng là một gia tộc tiếng tăm lừng lẫy ở đại vực Thái m.
Chỉ có điều, hắn cũng không phải là con trai trưởng của Hiên Viên, với lại cũng không quá được gia tộc coi trọng, cho nên mới lựa chọn đi xa tha hương, đánh ra một tương lai tươi sáng cho mình.
Xuất thân khác nhau nhưng lại có mục tiêu giống nhau, chuyện này giúp ba người bọn họ cùng đi tới, đồng thời kết tình nghĩa thâm hậu.
Diệp Tùy Phong thật rất thích loại cố sự này.
Bởi vì hắn vừa xuất thế đã vô địch, thiếu đi loại trải nghiệm nhiệt huyết này.
Cùng ở trên một chiến thuyền, một tới hai đi, ngăn cách mọi người cũng chậm rãi giảm bớt.
Diệp Tùy Phong đồng ý với bọn hắn, nếu thật sự tìm được thời cơ thành Đế sẽ không ngăn cản bọn hắn.
Chuyện này khiến ba người nhất thời vui mừng như điên, thật ra tâm nguyện lớn nhất của bọn hắn chính là thành công đạt đến cấp bậc Tiên Đế, nếu thật có thể thành Đế, đừng nói những tư nguyên gì kia, cho dù dâng bản thân mình cho Diệp Tùy Phong thì cũng không phải là chuyện không thể thương lượng.
Thế là mấy người càng thêm để tâm đối với chuyện thu mua di vật này.
Từ thành Lưu Tinh đến vùng Đông Hoang của đại vực Thái Cấn, phải đi hơn tỷ dặm.
Nhưng dưới tốc độ của chiến thuyền Thánh Tước thì chỉ tốn không đến hai tháng đã có thể đến nơi.
Trong đoạn thời gian này, Diệp Tùy Phong gần như mua sạch tất cả di vật trên thị trường, chỉ riêng di vật chưa mở ra phong ấn đã gần 100 ngàn cái!
Mà đủ loại tinh đồ cũng có mấy ngàn cái.
Chuyện này khiến Diệp Tùy Phong không thể không cảm thán, Thần Triều Mục Tiên thật là mãnh liệt.
Không ngờ lại tạo ra nhiều hộp bí mật như vậy…
Có thể hiểu được lúc đó Thần Triều là cường thịnh cỡ nào.
Thu thập lượng lớn tinh đồ vào tay, hắn đã gom góp được hai bức hoàn chỉnh.
Trong này nói ra, hai bức tinh đồ này đều là bảo khố được Thần Triều lưu lại, cũng không biết, sau khi thời đại thay đổi có còn tồn tại hay không.
Cái hai bức tinh đồ hoàn chỉnh này đã hao tốn bốn năm mươi mảnh vỡ, mới gộp đủ.
Nhưng tinh đồ mà Diệp Tùy Phong mua được ở thành Lưu Tinh, tuy đã thu thập được hơn ba trăm mảnh vỡ nhưng vẫn chưa có dấu hiệu hoàn chỉnh.
Hắn chỉ có thể chờ đợi tiến triển sau này.
Nói không chừng, mảnh tinh đồ mà hắn cần đang nằm trong 100 ngàn di vật Thần Triều chưa giải phong ấn kia.
Những di vật kia, trước mắt Diệp Tùy Phong vẫn chưa động đến.
Giải phong một cái cần ba ngày, 100 ngàn cái, cho dù không ngủ không nghỉ cũng không biết phải mở đến lúc nào mới xong.
Hắn không thể nào tốn hao quá nhiều thời gian trên chuyện này.
Thế là, trong lúc thu mua di vật, Diệp Tùy Phong con thuận tiện thu mua rất nhiều đủ loại công pháp và điển tịch, trong đó trận đạo là chủ yếu nhất.
Chờ hắn nghiên cứu rõ ràng những trận pháp chi đạo cao thâm kia, chuyện phá giải phong ấn di vật sẽ đơn giản hơn nhiều.
Chiến thuyền vẫn còn đang nhanh chóng ngang qua trong tầng mây.
Lúc này, Liễu Như Niên đi tới.
- Đại nhân, bây giờ chúng ta đã tới gần khu vực Đông Hoang.
- Lại hướng bên trái một chút chính là động phủ của ta, ngài có muốn đến đó nghỉ ngơi một lát hay không?
Hắn chỉ vào một phương hướng.
Diệp Tùy Phong nghiêng đầu nhìn hắn.
- Trong động phủ của ngươi có nuôi một nhóm tiên tử chuyên xoa bóp không?
Liễu Như Niên lập tức ngạc nhiên, sau đó vội vàng lắc đầu nói:
- Không có, không có, trong động phủ của ta nuôi mấy con linh thú mà thôi.
- Vậy chúng ta đi làm gì?
Diệp Tùy Phong quay đầu:
- Sớm thăm dò cho xong di tích tiên phủ, đợi sau khi xong việc sẽ đi nhà ngươi một chuyến.
Chuyện này, đã kéo dài đủ lâu.
- Vâng.
Liễu Như Niên nhẹ gật đầu.
Hiện tại, hắn đã sớm quen với cách nói chuyện của Diệp Tùy Phong, biết hắn cũng không phải là thật muốn tiên tử xoa bóp.
Khoảng hơn nửa canh giờ sau, chiến thuyền bỗng nhiên chui ra khỏi tầng mây, đi tới phía trên một mảnh đất bao la.
Núi rừng dưới chân xanh um tươi tốt.
Đại thụ che trời, ở đâu cũng có.
Một khí tức Nguyên Thủy đập vào mặt.
Thật ra Hoang Vực chính là vùng đất Nguyên Thủy, ít ai lui tới.
Nơi này yêu thú đi khắp nơi, cường đại như Yêu Vương Yêu Hoàng cũng thỉnh thoảng sẽ gặp.
Mà ở khu vực này, càng giấu giếm hung cơ, khắp nơi đều là tuyệt địa.
Cho dù là Tiên Đế đến đây cũng có khả năng gặp phải một ít hung hiểm không biết tên trong Hoang Vực.
Nhưng nơi có hung hiểm thường sẽ có kì ngộ.
Trong Hoang Vực rộng lớn vô ngần này có ẩn giấu đi các loại bảo vật quý hiếm, hoặc di tích thần bí, nếu vận khí tốt thu hoạch được thì rất có thể từ đó một bước lên trời.
Cho nên, cho dù khắp nơi đều là nguy hiểm thì cũng có không ít tu sĩ đến đây tìm kiếm cơ duyên.
Trên đường đi, bọn hắn đã gặp mấy nhóm người như vậy.
Qua khoảng một canh giờ, chiến thuyền Thánh Tước chậm rãi ngừng lại.
- Đại nhân, chúng ta đã đến.
Liễu Như Niên nói.
Lúc này, mấy người còn lại đều đi tới phía trước chiến thuyền.
- Diệp tiền bối, lối vào di tích tiên phủ chính là ở trong một huyệt động phía dưới.
Hề Lam nói:
- Chúng ta trước đi thuyền đi vào, chờ đến vùng đất Hỗn Loạn sẽ chậm rãi tiến lên.
Nói xong, nàng chuẩn bị lần nữa khởi động chiến thuyền.
Nhưng Diệp Tùy Phong lại bỗng nhiên đưa tay, ngăn cản động tác của nàng.
Hắn nhìn chằm chằm hư không trước mặt, chậm rãi nói:
- Đã có người tiến vào trước.
- Cái gì? Sao có thể?
Mấy người Liễu Như Niên lập tức kinh hãi, di này che giấu tốt như thế, sao lại có người nào có thể phát hiện được?
Diệp Tùy Phong không nói gì, hắn xòe bàn tay ra, liên tục hoạt động trong hư không.
Sau một lát, một gợn sóng nhàn nhạt đột nhiên hiện ra bao phủ toàn bộ cửa vào di tích phía dưới.
- Đây là một trận pháp dùng để cảnh báo.
Diệp Tùy Phong nói.
Thật không ngờ, vừa mới học tập một chút đại đạo trận pháp đã có thể dùng tới ở đây.
Trận pháp trước mặt cực kỳ tinh diệu, nếu như trước kia thì có lẽ hắn đã xông thẳng vào trong.
Người bố trí trận pháp này tuyệt đối không phải hạng người bình thường.
- Chuyện này…
Mấy người Liễu Như Niên liếc nhau, bọn hắn đều cảm nhận được một tia không ổn.
- Không sao, trước vào xem thử là ai đã.
Diệp Tùy Phong nói xong, hai ngón điểm vào hư không, không cần một lát, phía trên gợn sóng đã hiện ra một lỗ thủng.