Chương 340: Thành Phi Tiên Lành Ít Dữ Nhiều
- Oanh!
Trong chớp mắt, Cự Viên đã hung hăng đập lên phía trên đại trận.
Trong nháy mắt, thiên diêu địa động!
Cách đại trận, đám người đều có thể cảm nhận được lực lượng hủy thiên diệt địa kia.
May mắn phòng ốc trong thành đều đã được trận pháp gia trì, nếu không chỉ lần công kích này đã làm cho rất nhiều phòng ốc trực tiếp sụp đổ!
Phía trên đại trận nổi lên từng vòng gợn sóng, không ngừng lấp loé, giống như lúc nào cũng có thể vỡ tan.
Nhưng sau một lát đã an tĩnh lại.
Lập tức, vô số điện quang, cấp tốc ngưng kết bên ngoài đại trận tạo thành một đạo lôi đình mãnh liệt, từ vị trí nắm đấm của con khỉ kia, phản kích trở về.
- Phanh!
Ầm một tiếng, trực tiếp đẩy lui nắm đấm của nó, dưới tác dụng của lôi đình, lốp bốp, nắm đấm trực tiếp bốc khói, thậm chí có thể ngửi được mùi khét của thịt cháy.
Đó là đại trận phản kích.
Lúc này, đám người mới yên lòng, đại trận phòng hộ cũng không thể bị tuỳ tiện phá vỡ.
- Đánh!
Vân Khánh Sinh lập tức hạ lệnh.
Bọn hắn đương nhiên sẽ không trốn ở trong nhìn đối phương phá trận, trước khi Cự Viên công kích đã chuẩn bị xong thủ đoạn.
Chỉ thấy vô số đạo pháp tạo thành một đạo tinh hà xán lạn, đánh về phía con khỉ khổng lồ.
Ở trong đạo pháp còn kèm theo mấy mũi tên cấp bậc Tiên Khí, phong mang biến mất, nhưng uy lực cực lớn.
Hình thể của Cự Viên quá lớn, với lại vừa rồi vừa dùng hết lực, căn bản không kịp phản ứng, trong nháy mắt đã bị đạo pháp tinh hà bao phủ.
Nó điên cuồng rống to, lông tóc bắt đầu dựng thẳng, bằng vào thân thể cường hãn của mình trực tiếp ngạnh kháng đợt đạo pháp thứ nhất.
Sau đó, nó vung hai nắm đấm, quơ hai ba cái đã đánh bay toàn bộ những pháp thuật, bao quát những tiên tiễn kia, sau đó nhảy về trong đại quân của mình.
Lúc này, cả người con khỉ đã bốc khói đen, có nhiều chỗ còn bị cháy đen một mảnh.
Nhưng khí thế của nó vẫn không giảm, trái lại còn tăng.
Hiển nhiên, đợt công kích vừa rồi lại không tạo thành tổn thương thực chất đối với nó.
Nhưng hai bên va chạm lần đầu, thành Phi Tiên đã chiếm một chút nhỏ ưu rất nhỏ.
Nhưng thế cục vẫn không lạc quan chút nào!
……..
Hai bên lần đầu thử giao phong, lấy Cự Viên thất bại chấm dứt.
Nó ăn thiệt thòi nhỏ, nhưng lại càng tức giận hơn, vuốt lông tóc bị đốt cháy khét của mình, chuẩn bị lần nữa xông lên giết tới.
- Kiềm chế một chút!
Nhưng lúc này, Dực Long lại ngăn cản con Khỉ Khổng Lồ, bởi vì nó có thể nhìn ra, loại công kích trình độ này không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với đại trận hộ thành này.
Ít nhất, chỉ dựa vào một mình Cự Viên sẽ tuyệt đối không cách nào phá mở.
- Chuẩn bị cẩn thận một chút, chúng ta hợp lực đập nát cái mai rùa này.
Dực Long nói.
Sau đó, quân đoàn yêu thú lập tức khua chiêng gõ bắt đầu trống chuẩn bị.
Bọn chúng lấy ra các loại vật liệu hình thù kỳ quái, nhưng phía trên ẩn chứa năng lượng thật lớn làm cho các cao tầng thành Phi Tiên không khỏi cảm thấy kinh hãi.
- Không được rồi thành chủ, chúng ta không thể để bọn súc sinh này tùy ý tiến công nữa!
Có người lên tiếng kinh hô.
Vân Khánh Sinh hờ hững nhìn sang, rất nhanh đã có những người khác kéo người vừa nói chuyện kia đi.
Trong loại tình huống, không tới lượt hắn ở đây nói này nói kia.
Nếu như đưa ra ý kiến có giá trị thì còn tốt.
Nhưng nếu như chỉ là kẻ mù kêu to, ngoại trừ nhiễu loạn lòng người ra thì không có bất kỳ tác dụng gì.
Vân Khánh Sinh đương nhiên biết, nếu cứ bị động bị đánh thì cuối cùng chỉ có thể rơi vào hoàn cảnh thành hủy người vong.
Nhưng thực lực tổng hợp của đối phương mạnh hơn thành Phi Tiên.
Ra ngoài? Làm sao ra ngoài?
Nếu không có một kế hoạch hoàn mỹ thì ra ngoài chỉ có thể chịu chết.
Vân Khánh Sinh nhíu mày suy tư, bỗng nhiên, hắn lên tiếng nói:
- Trấn chủ trấn Vân Tiêu Đồ Chính có ở đây không?
Rất nhanh, một bóng người đã bay tiến lên, chính là Đồ Chính.
Tu vi của hắn chính là Đại La Kim Tiên đỉnh phong, cũng có một chỗ cắm dùi ở trong thành Phi Tiên.
- Thành chủ.
Vân Khánh Sinh khẽ gật đầu, sau đó hỏi:
- Diệp đại nhân, hắn vẫn chưa về sao?
Hiện tại, bọn hắn không cách nào liên hệ với Tiên phủ, Vân Khánh Sinh mới nhớ tới Diệp Tùy Phong.
Vị đại nhân này có thể làm cho Thần Võ Tiên Đế dùng lễ trịnh trọng như vậy, chí ít cũng là Chuẩn Đế cường đại.
Nếu có hắn ở đây thì nguy cơ lần này sẽ có thể dễ dàng hóa giải.
Nhưng Đồ Chính lại lắc đầu.
- Từ lần trước từ biệt, ta đã cũng chưa từng nhìn thấy hắn.
Vân Khánh Sinh nhíu mày:
- Có biện pháp nào liên hệ với hắn hay không?
Đồ Chính lần nữa lắc đầu, khi Diệp Tùy Phong ra đi cũng không để lại thủ đoạn truyền tin nào cả.
Trong lòng Vân Khánh Sinh có chút nặng nề, lần này, có thể thành Phi Tiên thật phải lành ít dữ nhiều.
Nhưng, hắn là người đứng đầu một thành, nhất định phải thử tất cả biện pháp.
Lại là một loạt mệnh lệnh truyền ra, toàn bộ chiến lực mạnh nhất thành Vân Tiêu động lên, gõ trống khua chiêng, tự mình chuẩn bị.
Mà bên phía yêu thú cũng đã chuẩn bị không sai biệt lắm.
Bọn chúng chuyển ra một tổ ong nhỏ như núi, xuyên thấu qua lỗ thủng phía ngoài tổ ong này có thể nhìn thấy, bên trong lít nha lít nhít đều là ong lớn màu đen.
Vân Khánh Sinh lập tức nhíu mày, bọn chúng muốn làm cái gì?
Đáp án rất nhanh đã rõ ràng.
Sau khi Hắc Long thôi động tổ ong, vô số con ong lớn điên cuồng bay ra.
Bọn chúng che kín bầu trời, một mảnh đen kịt, chỉ trong chốc lát đã phủ kín thành Phi Tiên.
Vân Khánh Sinh nhìn những con ong lít nha lít nhít bên ngoài, từng tu sĩ trong thành cảm thấy tê cả da đầu.
Vẻ mặt hắn càng trở nên nghiêm túc, trong lòng sinh ra bất an mãnh liệt.
- Rống!
Theo Dực Long ngửa mặt lên trời gào thét, vô số ong lớn, hai mắt đỏ lên, trực tiếp đáp xuống.
Bọn chúng rơi lên phía trên đại trận, lần lượt bám chắc, sau đó lại đứng im bất động.
Nhóm ong lớn gần như hoàn toàn bao trùm bên ngoài đại trận, chỉ lưu lại một lỗ hổng lớn ở chỗ trước mặt đại quân yêu thú.
Hiển nhiên, đây là cố ý tạo nên.