Chương 339: Thành Phi Tiên Bị Yêu Vương Tấn Công
Giang Niệm yên lặng một lát, sau đó vẫn lắc đầu.
- Trấn chủ, ý tốt của ngài, ta xin ghi nhớ trong lòng.
- Nhưng nếu muốn ta vi phạm hứa hẹn, ta không làm được.
Ánh mắt Đồ Chính phức tạp, thật ra hắn đã khuyên rất nhiều lần, nhưng Giang Niệm vẫn quá cố chấp.
Đồ Chính khẽ thở dài một hơi, nói:
- Hiện tại, thế cục đang càng ngày càng nghiêm trọng, rất có thể sẽ có đại yêu cấp bậc Yêu Vương đến đây, ngươi ở lại nơi này rất không an toàn.
- Cho nên, ngươi vẫn là…
- Keng! Keng! Keng!
Hắn còn chưa nói hết lời thì bỗng nhiên, một loạt tiếng chuông dồn dập, từ phương hướng nội thành, truyền tới.
Đồ Chính lập tức chau mày, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.
- Đáng chết, tới thật rồi sao?
………..
Bầu trời rơi xuống mưa nhỏ.
- Keng! Keng! Keng!
Tiếng chuông dồn dập vang vọng cả tòa thành Phi Tiên.
Trong thành Phi Tiên lập tức trở nên hỗn loạn.
Mấy đạo khí tức cường đại phóng lên tận trời.
Bọn hắn yếu nhất cũng là cấp bậc Đại La Kim Tiên.
Cùng lúc đó, một lồng ánh sáng trong suốt to lớn chậm rãi dâng lên, bao phủ toàn bộ tòa thành trì vào trong.
Đây là đại trận hộ thành của thành Phi Tiên, do cường giả cường đại cấp bậc Tiên Tôn bố trí, cực kỳ kiên cố.
Nhưng các cao tầng lơ lửng trên bầu trời thành Phi Tiên lại từng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm phía trước.
Bởi vì ở trước mặt bọn hắn là đại quân yêu thú khoảng hơn mười ngàn con, một mảnh đen kịt, che khuất bầu trời.
Mà mấy con dẫn đầu càng có khí tức kinh người, thân thể cao lớn của nó làm cho lòng người phát lạnh.
Bọn chúng đều là cấp bậc Yêu Vương đỉnh phong, cực kỳ đáng sợ!
- Thành chủ!
Lúc này, đám người nhao nhao mở miệng.
Sau đó, một lão giả nho nhã chậm rãi đi lên phía trước nhất.
Chính là thành chủ thành Phi Tiên, Vân Khánh Sinh.
Hắn nhìn chằm chằm đại quân yêu thú trước mặt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Yêu thú làm loạn đã kéo dài thời gian mấy tháng.
Mặc dù cũng tạo thành hỗn loạn và tổn thương nhất định ở rất nhiều nơi, nhưng từ trên đại cục thì thật ra cũng chỉ là một chút đánh đấm nhỏ mà thôi.
Nhưng hắn thật sự không ngờ, đối phương lại bỗng nhiên phái ra chiến trận cường đại như thế, hình như có ý muốn một trận đánh hạ thành Phi Tiên.
Vân Khánh Sinh đã sống ở thành Phi Tiên hơn ngàn năm, từ trước tới nay chưa từng gặp chuyện điên cuồng như vậy.
Bọn hắn không sợ làm Tiên Đế tức giận sao?
Vân Khánh Sinh nhìn mấy vị Yêu Vương trước mặt, sau đó vẫy vẫy tay, một người bay tới.
Người này là một trong mấy Tiên Vương ít ỏi ở thành Phi Tiên, với lại cũng là người trong Tiên Phủ.
- Nguyên Trạch, Tiên Đế đại nhân còn chưa trả lời sao?
Vân Khánh Sinh truyền âm nói.
Nguyên Trạch nhẹ lắc đầu:
- Đá chìm đáy biển.
Vân Khánh Sinh lập tức nhíu mày.
Thật ra, từ yêu thú bắt đầu xâm lấn thì hắn đã báo cáo chuyện này với Thần Võ Tiên Đế.
Khi đó, Thần Võ Tiên Đế đáp lại là tạm thời tự mình xử lý.
Sau đó, sau khi chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng thì Vân Khánh Sinh cảm nhận được có chút không thích hợp, thế là lại tìm Thần Võ Tiên Đế một lần.
Nhưng bắt đầu từ khi đó, hắn lại không nhận được bất kỳ đáp lại nào.
Cho tới hôm nay, Yêu Vương đánh đến thành Phi Tiên, hắn đã liên tục nhiều lần xin giúp đỡ từ Tiên Phủ, nhưng vẫn không có hồi đáp.
Loại tình huống này làm trong lòng Vân Khánh Sinh trầm xuống, rất có thể đã có chuyện lớn xảy ra.
- Ngươi chú ý đại trận, lỡ như đại trận hộ thành bị phá thì trực tiếp khởi động Phong Cấm Đại Trận tầng thứ hai.
Vân Khánh Sinh nói.
Thành Phi Tiên đối với Tiên Phủ chính là vô cùng quan trọng, cho nên, trong này có bố trí hai tầng đại trận.
Tầng thứ nhất chính là đại trận hộ đã kích phát, có thể chống cự ngoại địch tiến công, với lại người ở trận pháp còn có thể phản công bình thường.
Chỉ cần không có yêu tôn Tiên Tôn trở lên thì rất khó công phá.
Nhưng mọi thứ đều có vạn nhất, cho nên nơi này còn chuẩn bị một Đại Trận Phong Cấm.
Độ chắc chắn của trận pháp này trình, ngay cả Tiên Tôn cũng không vượt qua được.
Nhưng một khi kích hoạt, trong thành Phi Tiên sẽ triệt để mất liên lạc với bên ngoài, chỉ có thể bị động chờ đợi giải phong.
Cho nên không phải lỡ như đắc dĩ thì bọn hắn sẽ không khởi động Đại Trận Phong Cấm.
Nguyên Trạch cũng biết chuyện hai tầng đại trận, nghiêm túc gật đầu, sau đó rất nhanh bay xuống.
Vân Khánh Sinh đứng ở trên bầu trời, không ngừng truyền đạt mệnh lệnh, muốn bảo vệ tốt mỗi một điểm trong thành.
Mà đại quân yêu thú trước mặt cũng đang khua chiêng gõ trống chuẩn bị.
Số lượng đại quân không thể so sánh với thành Phi Tiên.
Nhưng chúng nó có khí tức cường đại, ít nhất cũng là tu vi Thiên Tiên trở lên.
Ở phía trước nhất bọn chúng là Yêu Vương to lớn, một cái hít một thở đã làm cho phong vân quấy động, cực kỳ khủng bố.
Chính giữa nhất là một con Dực Long màu đỏ, khuôn mặt dữ tợn, trong mắt lóe ra ánh lửa sáng ngời.
Ở hai bên nó, lần mượt là một con Khỉ Khổng Lồ, và một con Bươm Bướm khổng lồ, giương cánh che khuất bầu trời.
Ba vị Yêu Vương này đều là Yêu Vương đỉnh phong, từ vừa bắt đầu, thực lực của mỗi con đều mạnh hơn Vân Khánh Sinh.
Bọn chúng nhìn chằm chằm thành Phi Tiên trước mặt, không còn che giấu trò chuyện với nhau.
- Vì sao nhân tộc luôn xây dựng thành trì thành như vậy, một chút phòng hộ tự nhiên cũng không có?
Cự Viên lên tiếng nói.
- Bọn hắn từ trước đến nay đều rất cao ngạo, cho rằng mình đã vô địch khắp thiên hạ.
Dực Long nói.
- Ha ha, trốn ở trong mai rùa vô địch.
m thanh của Bươm Bướm đầy khinh thường.
- Hừ, ta ngược lại muốn xem thử, là mai rùa của bọn hắn cứng rắn, hay là đầu quyền của ta cứng!
Con Khỉ Khổng Lồ ngửa mặt lên trời gào thét, nắm đấm như một ngọn núi nhỏ, điên cuồng gõ lên lồng ngực của mình, phát ra tiếng nổ rung trời.
Chấn động đến những đám mấy trên bầu trời đều thay đổi hình dạng.
Sau đó, nó bỗng nhiên vung đầu nắm đấm về phía trước, hung hăng đánh về phía đại trận hộ thành.
Trong thành Phi Tiên, vẻ mặt đám người Vân Khánh Sinh trở nên nghiêm túc, thật ra bọn hắn cũng không biết, đại trận hộ thành này của mình có thể tiếp nhận công kích cường đại cỡ nào.