Chương 342: Chúng Ta Là Tu Sĩ, Ngại Gì Sống Chết
Đại trận hộ thành của thành Phi Tiên hoàn hảo không chút tổn hại xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mọi người nhìn thấy, lúc này, vô số ong lớn bám ở trên đại trận đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ lưu lại từng bãi chất lỏng sền sệt, hai màu xanh đỏ lẫn lộn, từ trên đại trận hình tròn chậm rãi chảy xuống, nhìn qua làm cho người ta cảm thấy muốn ói.
Những cái đó đều là tàn chi nát dịch ong lớn lưu lại, bọn chúng đã bị sát trận tiêu diệt toàn bộ.
Đại trận hộ thành đã hoàn toàn khôi phục.
Nhìn cảnh tượng như vậy, Vân Khánh Sinh cuối cùng thoáng yên tâm.
Có đại trận hộ thành, bọn hắn sẽ không đến mức không có chút phần thắng nào.
Chỉ có điều, kế tiếp có thể giữ vững thành Phi Tiên hay không còn phải xem thử sát trận có tạo thành tổn thương đối với đại quân yêu thú lớn như với bầy ong hay không.
Bụi mù chậm rãi giảm đi, ngoài thành, lúc này Cự Viên cuồng bạo đang nửa quỳ trên mặt đất, cả người đầm đìa máu me.
Lông tóc trên người nó đã bị cháy hết một nửa, máu thịt be bét.
Mà thảm nhất lại là mặt của nó.
Có lẽ lúc ấy, có một tinh thể, trực tiếp nổ tung ở trước mặt nó.
Cả khuôn mặt con khỉ kia đều vô cùng thê thảm, miệng càng đã nứt ra một lỗ thủng to lớn, chỉ sợ trong thời gian ngắn đã không thể cười to hoặc cuồng hống.
Lúc này, nó đã tạm thời mất đi lực uy hiếp.
Ánh mắt Vân Khánh Sinh dời ra sau lưng Cự Viên, nhìn về phía đại quân yêu thú.
Trong nháy mắt, con ngươi của hắn co rút nhanh!
Mấy chục ngàn yêu thú nhưng chỉ có gần một nửa bị nổ nát thành mảnh nhỏ, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Mà đại đa số đều được bảo vệ ở dưới hai cánh khổng lồ của Dực Long.
Mặc dù, trên hai cánh của nó cũng thủng trăm ngàn lỗ, khắp nơi đều là lỗ thủng thật lớn.
Nhưng yêu thú được bảo vệ ở trong đó lại không bị tổn thương chút nào.
Khi Tinh Tú Diệt Sát trận bắt đầu phát động, Dực Long vẫn kịp phản ứng, nó dùng thân thể của mình bảo vệ đại quân yêu thú không bị phá hủy trong nháy mắt.
Mà một bên khác, xung quanh con Bươm Bướm kia cũng tràn ngập một lớp bụi màu xám.
Nó trong lúc mấu chốt nhất đã thi triển ra thuật phòng ngự của mình, nên bây giờ lực lượng của nó vẫn còn như lúc đỉnh phong!
Thế cục, vẫn rất nghiêm trọng!
Hai Long Dực chậm rãi thu hồi.
Cơ thể nó hiển lộ ở trước mặt mọi người.
Khóe miệng nó chảy máu, vẫn bị thương, nhưng hai mắt nó đã đỏ như máu, hiển nhiên đang cực kỳ tức giận.
- Rống!
Dực Long thét dài một tiếng, uy thế vô biên lập tức bộc phát.
Sau đó, nó giương cánh bay cao, đi thẳng tới trước đại trận, gắt gao nhìn chằm chằm đám người Vân Khánh Sinh.
- Nó muốn làm gì vậy?
Có người lên tiếng kinh hô.
Dực Long rất nhanh đã đưa ra đáp án.
Nó mở cái miệng rộng của mình ra, một cột sáng năng lượng ngưng thực đến cực hạn bắn ra, nương theo đó là lửa giận ngập trời, toàn bộ đánh lên trên đại trận.
Đại trận vừa mới phục hồi như cũ, đã lại bị công kích mãnh liệt.
- Nhanh công kích!
Vân Khánh Sinh hét lớn một tiếng, trong nháy mắt, vô số đạo pháp tiên vật đánh ra ngoài đại trận hộ thành, bao phủ Dực Long bên ngoài.
Nhưng một lớp sương mù màu xám lại bao phủ trên người Cự Long, trợ giúp nó chặn lại công kích của tu sĩ.
Bươm Bướm lại ra tay.
Với lại lần này, nó cũng đi tới trước đại trận, vòi rồng màu xám cuồng bạo chớp động xảy ra va chạm mãnh liệt với lồng ánh sáng!
Cùng lúc đó, trong đại quân yêu thú cũng phun ra vô số cột năng lượng như dòng lũ, bắt đầu công kích lên trên đại trận.
Đó là thủ đoạn công trận bọn chúng đã sớm chuẩn bị xong.
Ngay cả Cự Viên bị trọng thương cũng một lần nữa bò lên, không để ý đại trận phản phệ, một quyền lại một quyền đập lên.
Dưới tình huống hợp lực tấn công, đại trận hộ thành bắt đầu lắc lư kịch liệt.
Tràn ngập nguy hiểm!
Vân Khánh Sinh không khỏi cắn chặt răng.
Trong thành Phi Tiên có hơn mười triệu người, có hơn một nửa là người bình thường, mà phần lớn trong số còn lại thì tu vi không cao, ở trước mắt những yêu thú này đều là đồ ăn ngon.
Nếu đại trận bị phá, vậy thì chờ đợi bọn hắn chỉ có một con đường là chết thảm.
Loại chuyện này, tuyệt đối không thể xảy ra!
- Tu sĩ thành Phi Tiên!
Vân Khánh Sinh lớn tiếng nói, âm thanh hùng hậu truyền khắp cả thành trì.
Tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt của mình lên trên người lão giả nho nhã này.
- Cường địch ở trước mắt!
- Vì người thân của chúng ta, các ngươi có nguyện theo ta cùng ra khỏi thành giết địch không?
Vẻ mặt mọi người căng cứng, một cảm xúc sục sôi dần dần dâng lên.
- Keng!
Có người rút trường kiếm của mình ra, cầm kiếm rống to:
- Chúng ta là tu sĩ, ngại gì sống chết!
Lại có mấy người, đồng thời rút ra binh khí.
- Chúng ta là tu sĩ, ngại gì sống chết!
Vô số người, nắm chặt song quyền, vung tay hô to.
- Chúng ta là tu sĩ, ngại gì sống chết!
- Chiến!
- Chiến!
- Chiến!
Chiến ý vô biên, hừng hực dấy lên trong thành Phi Tiên!
Trong lòng Vân Khánh Sinh rung động, ai nói nhân tộc không đoàn kết, ai nói nhân tộc không khí tiết!
Hắn lấy Hàng Ma Côn phủ bụi đã lâu ra.
- Thành Phi Tiên, giết!
- Giết!
Nương theo tiếng cuồng hống, có Vân Khánh Sinh dẫn dắt, vô số tu sĩ vươn người đứng dậy, trực tiếp xuyên qua đại trận hộ thành, bay vào trong đại quân yêu thú phía ngoài.
Hình như không ngờ rằng, tu sĩ trong thành lại chủ động trùng sát ra.
Đại quân yêu thú bị đánh trở tay không kịp, trong lúc nhất thời lại có chút hỗn loạn.
Mấy vị thủ lĩnh như Dực Long không thể không từ bỏ tấn công đại trận, quay trở lại, đánh về phía các tu sĩ nhân tộc.
Một cây Hàng Ma Côn vượt qua hư không, rắn chắc đập lên trên đầu Dực Long.
Trong nháy mắt, đại não của nó ong ong,
Mặc dù có lớp bụi màu xám của Bươm Bướm bảo vệ, nhưng nó cũng bị đập đến thất điên bát đảo, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Chờ nó lấy lại tinh thần thì một tu sĩ ngăn cản đường đi của nó.