Treo Máy Ngàn Tỷ Năm, Ta Còn Có Tiền Hơn Thiên Đạo

Chương 343: Vân Khánh Sinh Hi Sinh

Chương 343: Vân Khánh Sinh Hi Sinh

- Đối thủ của ngươi, là ta.
Áo bào của Vân Khánh Sinh tung bay, tóc dài điên cuồng bay theo gió.
Tay hắn cầm Hàng Ma Côn, giống như một tôn chiến thần cổ xưa!
- Đi chết đi!
Dực Long hống to một tiếng, phun ra một cột sáng năng lượng.
Nhưng Vân Khánh Sinh không sợ chút nào, trực tiếp quét ra một côn, bắt đầu loạn chiến.
Mà đổi thành bên khác, Yêu Vương Bươm Bướm cũng bị mấy vị Tiên Vương vây quanh, bắt đầu đánh nhau.
Xung quanh Cự Viên đang bị thương càng có Tiên Vương chủ trận và hơn mười Đại La Kim Tiên hợp lực không ngừng tấn công.
Về phần đại quân yêu thú thì đã loạn thành một bầy.
Vô số tu sĩ và yêu thú hỗn chiến với nhau, điên cuồng chém giết.
Lần đại chiến này là trận đại chiến kịch liệt nhất trong vòng mấy tháng qua!
………
Mưa nhỏ biến thành mưa máu.
Không ngừng có mảnh vụn tàn chi, hoặc thi thể nhuốm máu từ trên trời rơi xuống.
Có của yêu thú, cũng có của tu sĩ nhân loại.
Tình hình chiến đấu cực sự khốc liệt!
Có tu sĩ lúc trước khi chết, cưỡng ép ôm yêu thú, đồng quy vu tận.
Có tu sĩ dùng một tia tu vi sau cùng, thôi động pháp bảo bản mệnh, xuyên qua yêu thú, sau đó bị xé thành mảnh nhỏ.
Cũng có tu sĩ điên cuồng cười to, một mình xông vào nơi đại quân yêu thú dày đặc nhất, ngang nhiên tự bạo!
Dưới loại đấu pháp liều mạng này, thành Phi Tiên lúc đầu ở bên yếu thế, không ngờ lại có thể có thể đánh ngang tay.
Không ngừng có tu sĩ bị thương bị khiên về thành Phi Tiên, không ngừng có tu sĩ mới gia nhập chiến đấu.
Nhưng người bị thương chỉ thoáng khôi phục một chút đã lại cầm theo vũ khí, thét lớn giết ra ngoài.
Bởi vì bọn hắn hiểu rõ, ở sau lưng của mình là tộc nhân, thân nhân, và những đồng bào kia.
Bọn hắn không thể lui lại dù chỉ một bước!
Đây là một trận chiến đấu giữa tộc đàn, chiến tranh ngươi chết ta sống.
Cả người Vân Khánh Sinh nhuốm máu, xảy ra đại chiến kinh thiên với Dực Long, đánh cho thiên băng địa liệt, sơn hà điêu linh.
Hắn bị đánh trúng mấy lần, trên người đã bị đánh trúng không dưới trăm lần.
Nhưng vết thương trên người Dực Long càng nhiều hơn!
Hai cánh khổng lồ đã tràn đầy lỗ thủng to lớn, máu tươi rơi đầy mặt đất, một móng vuốt càng trực tiếp bị nứt toác ra, đó là bị Hàng Ma Côn đập vào.
Dưới sự tấn công điên cuồng của tu sĩ thành Vân Tiêu, theo thời gian trôi qua, đại quân yêu thú rốt cục xuất hiện dấu hiệu tan tác.
Khi loại dấu hiệu này vừa xảy ra đã dùng một tốc độ cực nhanh, lan ra khắp đại quân.
Đám yêu thú không sợ trời không sợ đất, lần đầu, cảm nhận được sợ hãi.
Mà các tu sĩ thành Phi Tiên thấy vậy thì tấn công càng thêm mãnh liệt!
Chỉ trong một quãng thời gian rất ngắn, đại quân yêu thú đã bắt đầu liên tục bại lui.
Ngay cả Cự Viên từ đầu cuồng ngạo nhất cũng ôm đầu chạy trốn ra sau.
Bươm Bướm cường đại cũng tự lo thân mình bỏ chạy.
Dực Long thấy vậy, cũng phát ra một tiếng tru rung trời, toàn bộ đại quân yêu thú tham gia bắt đầu lui lại.
Cuối cùng, cũng giành được thắng lợi.
- Giết!
Vân Khánh Sinh hét lớn một tiếng, dẫn theo các tu sĩ thành Phi Tiên xông giết ra ngoài.
Trên đường đi lại đánh chết hơn trăm yêu thú, sau đó mới chậm rãi đứng ở trong hư không, nhìn đám yêu thú kéo lấy thân thể bị thương, nhanh chóng đi xa.
Giặc cùng đường, không cần phải đuổi giết.
Với lại bọn hắn, thật ra cũng đã sớm tới cực hạn.
- Thành chủ uy vũ!
Không biết là ai hét lớn một tiếng, cảm xúc sục sôi lập tức truyền ra.
Tiếng hô vang vọng rung đất trời!
- Thành chủ uy vũ! Thành Phi Tiên uy vũ!
- Thành chủ uy vũ! Thành Phi Tiên uy vũ!
Có người lên tiếng thét dài, ý chí mọi người khuấy động.
Thà chết chứ không chịu khuất phục, đây chính là ý chí của nhân loại!
Lấy yếu thắng mạnh, đây chính là nhân loại có thể sáng tạo kỳ tích!
Vẻ mặt Vân Khánh Sinh cũng kích động, đã bao lâu rồi hắn không được chiến đấu nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly như thế.
Nhưng đột nhiên, sắc mặt của hắn dần dần yên tĩnh lại, ánh mắt gắt gao khóa chặt phương hướng đại quân yêu thú chạy trốn.
- Ô ——
Một tiếng tiếng kèn thật dài từ đằng xa truyền đến.
Sau một lát, chỉ thấy vô số bóng đen đã lần nữa từ phương xa chớp nhoáng đánh tới.
- Bọn chúng lại giết trở về sao?
Có người nghi ngờ, đối phương lại có thể trong thời gian ngắn như vậy, trọng chấn cờ trống sao?
Vân Khánh Sinh không nói gì, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.
Bởi vì hắn cảm nhận được khí tức xa lạ cường đại.
Rất nhanh, bóng đen đã áp sát tới.
Dực Long, Bươm Bướm, Cự Viên, đều ở phía trước nhất.
Mà bên cạnh bọn chúng còn có một Phi Thiên Đường Lang, một con chim mọc ra ba cái đầu to lớn.
Khí tức trên người chúng nó không kém mấy người Dực Long chút nào!
Số lượng đại quân yêu thú sau lưng năm con Yêu Vương càng nhiều hơn vừa rồi!
Đó là, viện quân của bọn chúng!
- Mau trở về!
Vân Khánh Sinh rống to, bởi vì hắn hiểu rõ, nếu như đối chiến với năm vị Yêu Vương ở ngoài thành thì bọn hắn sẽ không có chút phần thắng nào.
Các tu sĩ thành Phi Tiên nhất thời có chút hoảng sợ.
Vân Khánh Sinh nắm chặt bên cạnh tay Phó thành chủ, lớn tiếng nói:
- Toàn bộ trở về, mở ra Phong Cấm Đại Trận tầng thứ hai, nhanh!
Lúc này đám người mới kịp phản ứng.
Bọn hắn không cam lòng, nhưng lúc này đã vô kế khả thi.
Đối phương phái ra lực lượng thật sự quá cường đại.
Hiện tại, chỉ có mở ra Phong Cấm Đại Trận mới có thể bảo vệ toàn bộ sinh linh trong thành Phi Tiên.
Các tu sĩ thành Phi Tiên, bắt đầu toàn lực rút lui.
Nhưng tốc độ của đại quân yêu thú rõ ràng nhanh hơn rất nhiều!
Cứ theo đà này, đại quân yêu thú chắc chắn sẽ đuổi kịp trước lúc tiến vào thành Phi Tiên.
Ánh mắt Vân Khánh Sinh ngưng tụ, sau đó kéo Phó thành chủ qua, trầm giọng nói:
- Sau khi lui về trong thành thì lập tức mở ra Phong Cấm Đại Trận, nếu ta không ở đấy thì sẽ ngươi thống lĩnh!
Phó thành chủ lập tức sững sờ:
- Thành chủ, ngài…
- Cút!
Vân Khánh Sinh không cho hắn thời gian, trực tiếp đạp bay hắn.
Cỏn bản thân mình ngừng lại trên không trung, quay người đối mặt với năm vị Yêu Vương, còn có mấy chục ngàn đại quân yêu thú.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất