Chương 345: Đại Nhân, Thành Chủ Ngài Ấy Còn Có Thể Cứu Sao?
Sau đó, một người toàn thân nhuốm máu, bị đỡ lên đi ra.
Chính là Đồ Chính.
Trước đó, hắn xông ra thành Phi Tiên, ra sức chém giết với yêu thú, bị thương thế cực nặng, nên đã hôn mê bất tỉnh.
Vừa rồi, hắn nhận được trị liệu dưới vòng sáng màu trắng, mới dần dần tỉnh lại.
Lúc này, sắc mặt hắn vẫn như cũ trắng bệch, trong mắt lại mang theo vẻ mừng như điên.
- Vị này… Đại nhân, ta chính là trấn chủ trấn Vân Tiêu.
Đồ Chính giãy dụa lấy bò lên, cung kính nói:
- Xin hỏi, Diệp đại nhân phải chăng đã trở về?
Nguyên Trạch nghe được Đồ Chính nói câu nói này, lúc này hắn mới nghĩ tới.
Trấn Vân Tiêu Diệp đại nhân, cái tên này gần một năm qua, được Vân thành chủ nhiều lần đề cập, nói đó là một vị đại năng vô thượng, sau đó, còn sắp xếp rất nhiều chính sách có lợi cho trấn Vân Tiêu.
Ngay từ đầu Nguyên Trạch còn không quá tin tưởng, một tu sĩ mới phi thăng lên Tiên giới, có thể mạnh bao nhiêu?
Nhưng bây giờ, trong lòng của hắn đang chấn động..
Một nhân vật có thể ra lệnh cho Tiên Đế, dùng đại năng để hình dung, đều có chút thiếu.
Từ xưa tới nay, chỉ sợ chỉ có cường giả siêu cấp mới có thể làm đến trình độ như thế!
- Diệp chủ có việc đang bận, cho nên mới phái ta đến đây.
Người đứng trên bầu trời, chính là Văn Xương Tiên Đế.
Lúc ấy, hắn tiếp nhận mệnh lệnh của Diệp Tùy Phong, lập tức ngựa không ngừng vó chạy tới.
Vốn cho rằng Thần Võ tiên phủ bên này, mặc dù có yêu thú làm loạn, cũng giống như những nơi khác như trò đùa của trẻ con.
Nhưng ai mà biết, sau khi hắn tiến vào tiên phủ, mới nhìn thấy, tình huống nơi này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với chính mình tưởng tượng.
Khu vực biên cảnh, khắp nơi đều có yêu thú tàn phá bừa bãi, có mấy tòa thành trì, đều đã thất thủ.
Hắn nhìn thấy tình cảnh này, vội vàng dùng thủ đoạn thần thông, dùng tốc độ nhanh nhất, đi tới thành Phi Tiên .
Đáng tiếc, khi hắn đến, nơi này đã loạn thành một đống.
Cũng may, không tính quá trễ, yêu thú còn chưa tiến hành tổng tiến công sau cùng, thế là hắn tức giận ra tay, tiêu diệt toàn bộ tất cả yêu thú.
Mặc dù hắn ở trước mặt Diệp Tùy Phong tựa như đứa trẻ tay trói gà không chặt.
Nhưng tốt xấu gì hắn cũng là Tiên Đế đã sống mấy trăm ngàn năm.
Cái gọi là Yêu Vương, Yêu Tôn, chỉ cần một cái phất phất tay là có thể diệt sát.
- Tình huống trấn Vân Tiêu, hiện tại như thế nào?
Văn Xương Tiên Đế đi đến trước mặt Đồ Chính, tiện tay tung xuống bản nguyên sinh mệnh, trong nháy mắt đã hoàn toàn chữa trị thương thế của hắn.
Sắc mặt của Đồ Chính hiện lên tia cảm kích, vội vàng khom người cúi đầu, đáp:
- Trong chiến tranh vừa qua, tổn thất một số người, nhưng phần lớn người đều ở trong thành, tạm thời không có gì.
Thực lực tổng hợp của trấn Vân Tiêu vẫn quá yếu, cho nên khi diễn ra đại chiến, phần lớn người đều chạy vào trong thành, làm một chút việc hậu cần, cho nên cũng không có bị tổn thất quá lớn.
Nhưng Văn Xương Tiên Đế vẫn thở dài.
Tổn thất dù nhỏ, cũng là có tổn thất.
Thật không nghĩ tới, nhiệm vụ đầu tiên của hắn lại xuất hiện loại tình huống này.
- Vậy còn Thành chủ Thành Phi Tiên thì sao?
Văn Xương Tiên Đế hỏi lần nữa.
Lúc ấy, trong mệnh lệnh Diệp Tùy Phong đưa ra cho hắn, ngoại trừ che chở trấn Vân Tiêu, kỳ thật còn có thành Phi Tiên , và cả tòa tiên phủ Thần Võ.
Lúc này, Phó chủ thành đi ra, hắn thật sâu cúi đầu:
- Vãn bối, trước đa tạ đại nhân, cứu lấy vận mệnh tòa thành trì này.
- Ngươi chính là thành chủ?
Văn Xương hỏi.
Nguyên Trạch thở dài, nói:
- Ta là Phó thành chủ thành Phi Tiên, tạm thời quản lý tòa thành trì này.
- Thành chủ đại nhân… Khi vừa rồi ngài ấy vì che chở chúng ta vào thành, một mình chặn lại phía sau, lúc này chỉ sợ…
Giọng của hắn run rẩy, hai con mắt đỏ bừng.
Lúc ấy, nếu có thể kiên trì thêm một chút, chỉ sợ Vân Khánh Sinh cũng sẽ không gặp phải kiếp nạn này.
Văn Xương nhẹ nhàng thở dài, thời khắc nguy nan, luôn có anh hùng, đứng ra.
Những người kia vô luận xuất thân như thế nào, vô luận thực lực như thế nào, đều là đáng giá được tất cả mọi người kính nể.
- Mang ta tới nhìn thử.
Văn Xương Tiên Đế nói.
Sau đó, Nguyên Trạch mang theo các vị cấp cao, còn có Đồ Chính, đi tới nơi Vân Khánh Sinh chặn lại lúc ấy.
Nơi này, một khe nứt thật sâu, chặn ngang mặt đất.
Hắn có thể nhận ra, đó là Hàng Ma Côn của Vân Khánh Sinh, tạo thành vết nứt rất lớn.
Mà ngắm nhìn bốn phía, Hàng Ma Côn giống như trụ trời, đã bị cắt thành mấy chục đoạn, rơi lả tả trên đất.
- Ở nơi đó!
Bỗng nhiên, có người kinh hô.
Đám người vội vàng chạy tới.
Chỉ thấy ở phía trên mặt đất, một bóng người cao to, vững vàng đứng đấy như cũ, nhìn hằm hằm về phía trước, oai hùng anh phát.
Nhưng trên người hắn, đã không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào.
- Thành chủ!
Nguyên Trạch bi thương và thống hận rống một tiếng, quỳ rạp xuống đất, nước mắt đục ngầu, không cầm được chảy xuống.
Những người khác cũng bi thương, thành chủ bọn hắn đã không có.
- Yêu thú đáng chết, lão tử không đội trời chung với chúng!
Có người tức giận ngập trời hô to!
Văn Xương Tiên Đế đi đến trước mặt Vân Khánh Sinh, cẩn thận kiểm tra một phen, trong lòng thở dài.
Người này đã dùng tất cả sức mạnh sinh mệnh, thần hồn vỡ vụn, khó mà xoay chuyển trời đất.
Nhưng… Mình không có cách nào, không có nghĩa là tất cả mọi người cũng không có cách nào.
Có lẽ, Diệp Tùy Phong, có thủ đoạn nghịch thiên, có thể làm cho hắn khởi tử hồi sinh, cũng khó nói.
Văn Xương Tiên Đế suy nghĩ, phất phất tay, đánh ra một vệt thần quang, bao khỏa thân thể Vân Khánh Sinh vào bên trong.
Đó là một loại thần quang có thể bảo tồn nhục thân, có thể giúp cho thân thể Vân Khánh Sinh không bị pháp tắc thời gian ăn mòn.
Vân Trạch thấy vậy, đột nhiên con mắt sáng lên, giãy dụa bò tới.
- Đại nhân, thành chủ ngài ấy còn có thể cứu sao?
- Nếu ngài có thể cứu sống thành chủ, vãn bối làm trâu làm ngựa, quất da đào xương, cũng sẽ không tiếc!
Hành động của Văn Xương Tiên Đế khiến hắn từ trong tuyệt vọng, thấy được một chút ánh sáng.