Chương 344: Thành Phi Tiên Thoát Chết Trong Ngang Tấc
Phó thành chủ cắn răng, hai mắt đỏ như máu.
Nhưng thời gian cấp bách, hắn không thể trì hoãn nửa phần, chỉ có thể hung hăng quay đầu, lấy tốc độ nhanh hơn chạy như điên về thành Phi Tiên.
Trong nháy mắt, đại quân yêu thú đã đi tới trước mặt Vân Khánh Sinh.
Vân Khánh Sinh không sợ chút nào, ngửa mặt lên trời cười dài.
- Lũ súc sinh, ăn một côn của gia gia ngươi đi!
Hàng Ma Côn trong tay hắn đón gió to lên, biến thành một cây thần trụ to lớn đỉnh thiên lập địa.
Cơ thể Vân Khánh Sinh nhìn như yếu kém, nhưng lại có thể trực tiếp rút thần trụ lên, quét mây gió đất trời, quét ngang đại quân yêu thú!
- Đùng!
Tiếng nổ mạnh to lớn vang vọng đất trời.
Cảm nhận được động tĩnh sau lưng, sắc mặt Phó thành chủ dữ tợn, nhưng hắn không cách nào quay đầu.
Thành Phi Tiên nhất định phải có thống lĩnh.
Cuối cùng, có Vân Khánh Sinh ngăn cản, các tu sĩ thành Phi Tiên đã thuận lợi tiến vào trong thành.
Lúc này, đại quân yêu thú đã tới gần, mà Vân Khánh Sinh đã không thấy bóng dáng.
Một hán tử sắt đá như Phó thành chủ không nhịn được chảy xuống hai hàng nước mắt đục ngầu.
- Mở trận!
Hắn quát ầm lên.
Lập tức, một màn sáng thật mỏng lóe ra điện quang, chậm rãi bay lên trong đại trận hộ thành.
Đó là Phong Cấm Đại Trận, một khi mở ra thì sẽ mất hết tất cả liên hệ với bên ngoài, chỉ có thể chờ đợi Tiên Phủ trợ giúp.
Phía ngoài, năm vị Yêu Vương nhẹ nhàng lơ lửng, hờ hững nhìn chăm chú lên đại trận đã khép kín.
Hình như, bọn hắn cũng không có chút vội vã nào.
Loại tình huống này làm trong lòng Phó thành chủ lập tức cảm thấy.
Bỗng nhiên, một đám sương mù màu xanh chậm rãi lan tràn ra trong thành Phi Tiên, giống như axit.
Phó thành chủ thật thà vươn tay, chỉ thấy mưa nhỏ trong bầu trời còn chưa rơi xuống đã biến thành khói xanh, bay ra.
Sương mù màu xanh, ngưng tụ tại bầu trời.
Sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của Phó thành chủ, nước mưa dần dần ăn mòn Phong Cấm Đại Trận vừa khép kín.
Chỉ trong thời gian chốc lát đã hoàn toàn ăn mòn hầu như không còn.
Phong Cấm Đại Trận, hủy!
Sau đó, mây đen trên bầu trời nhanh chóng tán đi.
Nhưng lộ ra ngoài không phải ánh nắng, mà là một con bạch tuộc vô cùng to lớn, cơ thể của nó đã hoàn toàn phủ kín cả tòa thành Phi Tiên, khí tức trên người nó còn nặng nề hơn cả một ngọn núi!
Phó thành chủ ngồi liệt trên mặt đất, đó là khí tức của Yêu Tôn, với lại còn là Yêu Tôn vô cùng cường đại, tương đương với Chuẩn Đế của nhân tộc!
Thì ra đây mới là thống lĩnh chân chính của đối phương.
Thì ra bọn chúng đã sớm chuẩn bị xong phương pháp phá giải Phong Cấm Đại Trận.
Cơn mưa này cũng không phải tự nhiên rơi xuống, mà là thủ phạm chân chính triệt để giết chết thành Phi Tiên!
- Ha ha ha!
Bản thân Cự Viên bị trọng thương, cất tiếng cười to.
Trong tiếng cười còn mang theo tức giận nồng đậm.
- Các con, chuẩn bị ăn một bữa tiệc lớn thôi!
Trong nháy mắt, vô số công kích rơi lên phía trên đại trận hộ thành.
Đại trận bảo vệ thành Phi Tiên mấy chục ngàn năm này đã hoàn toàn vỡ nát chỉ trong thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi.
Đám yêu thú điên cuồng, một mảnh đen kịt toàn bộ tràn vào.
Vẻ mặt Phó thành chủ đã triệt để biến thành tuyệt vọng.
Hôm nay, chắc chắn bọn hắn phải chết.
Nhưng hắn, nhất định phải đứng thẳng mà chết!
Phó thành chủ hét lớn một tiếng, trường kiếm hoành không, chiến ý và sát ý vô biên cháy hừng hực.
Các tu sĩ khác cũng như thế!
Bọn hắn muốn dùng sinh mệnh chiến một trận cuối cùng!
Yêu thú tới gần.
Ngay khi mọi người chuẩn bị liều mạng thì bỗng nhiên, từ trong hư không có một bàn tay to lớn, trống rỗng xuất hiện.
Bàn tay lớn hơi nắm lại, sau đó chậm rãi mở ra, một quả cầu chậm rãi nổi lên, giống như mặt trời.
Cảnh tượng kỳ quái này hấp dẫn ánh mắt mọi người, bao gồm cả đại quân yêu thú.
Trong giây lát sau, quả cầu ầm vang nổ tung!
Vòng tròn màu trắng to lớn nháy mắt quét sạch thiên địa.
Phàm là yêu thú, khi vừa bị ánh sáng chạm vào đã trực tiếp hóa thành bột mịn!
Trong mắt Cự Viên phát ra kinh hãi thật sâu, lập tưc muốn chạy trốn.
Nhưng đã trễ rồi, vòng tròn quét ngang qua cơ thể nó, Cự Viên đang diễu võ giương oại cũng nháy mắt vỡ nát, hóa thành bụi bay đầy trời.
Ngay cả Yêu Tôn trong thiên không cũng không thể may mắn thoát khỏi, trực tiếp bị gột rửa không còn, ngay cả chạy trốn cũng không làm được.
Không đến thời gian một hơi thở, tất cả yêu thú đều đã hóa thành tro bụi, bị gió thổi qua, cái gì cũng không còn, thật giống như trước giờ chưa từng xuất hiện.
Ánh sáng cũng đảo qua các tu sĩ phía dưới.
Nhưng khác biệt chính là, nó giống như nhận ra tu sĩ, cũng không có lực sát thương, ngược lại mang theo sinh cơ nồng đậm, nháy mắt chữa trị toàn bộ thương thế.
Tất cả mọi người sống sót sau tai nạn lại vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, bọn hắn chỉ muốn biết, bàn tay to lớn kia đến cùng là ai?
Rất nhanh, trong ánh mắt kinh dị của bọn hắn, một bóng người chậm rãi từ trên trời giáng xuống.
m thanh bình tĩnh mà hùng vĩ vang lên trên bầu trời thành Phi Tiên.
- Ta phụng mệnh của Diệp Tùy Phong, Diệp chủ đến đây.
- Trấn chủ trấn Vân Tiêu có ở đây không?
……….
Trong thành Phi Tiên.
Phó thành chủ Nguyên Trạch, nhìn vị lão giả từ trên trời giáng xuống, trong lúc nhất thời có chút choáng váng.
Hắn vốn cho rằng tai kiếp khó thoát, tất cả mọi người đều phải táng thân ở trong miệng yêu thú.
Một bàn tay lớn, một quả cầu ánh sáng, trực tiếp giết chết tất cả yêu thú, bao gồm năm vị Yêu Vương kia, còn có vị yêu tôn bạch tuột khổng lồ kia có thể so với nhân loại cảnh giới Chuẩn Đế.
Vị này phải mạnh đến trình độ nào?
Người có thể làm đến mức độ như thế, trong lòng Nguyên Trạch chỉ nghĩ đến Tiên Đế chí cao vô thượng, mới có thể làm được!
Người này, lại là Tiên Đế?
Nhưng lão ấy còn nói, mình là Diệp Tùy Phong phái tới, Diệp chủ lại là người thế nào?
Lại có quan hệ gì với một trấn Vân Tiêu nho nhỏ ở Tiên giới?
- Trấn chủ trấn Vân Tiêu có mặt ở đây không?
Tiên Đế lập lại lần nữa câu nói này.
- Đồ Chính? Đồ Chính đâu!
Nguyên Trạch vội vàng kịp phản ứng, lớn tiếng kêu gọi nói.