Chương 348: Tiểu Hắc Tỉnh Lại
- Không tốt!
Huyền Đô Tiên Đế lập tức giật mình, muốn ngăn cản truyền tống khởi động.
Nhưng hắn cách có chút xa, cũng không thể tới kịp ngăn cản.
Mắt thấy hai người sắp biến mất ở trước mặt bọn hắn.
Bỗng nhiên, đôi mắt khổng lồ trên bầu trời bắn ra hai đạo chùm sáng hủy thiên diệt địa, một đường xé rách hư không, công kích về phía hai người sắp truyền tống đi.
Huyền Đô Chủ tự mình ra tay!
Nhưng, ngay khi chùm sáng sắp bắn tới truyền tống trận, một nắm đấm khổng lồ đột nhiên từ trong đại trận oanh ra.
- Oanh!
Nắm đấm với chùm sáng đụng thẳng vào nhau, trong nháy mắt mặt đất vỡ vụn, vết nứt lan ra như mạng nhện, lan ra bốn phía, tạo thành một vực sâu không thấy đáy.
Khi ánh sáng tán đi, trên bầu trời, hai người Thần Võ với Mộc Vinh, đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại một mảnh dấu vết cháy đen.
- Huyền Chủ…
Sắc mặt của Huyền Đô Tiên Đế có chút khó coi, vốn cho rằng chuyện này cực kỳ chắc chắn, lại còn là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới, đối phương còn có một người khác, tiếp ứng ở phương xa.
Với lại, thực lực của người kia, cũng cực kỳ đáng sợ, có thể đối chiến với Huyền Đô Chủ, mặc dù Huyền Chủ chỉ là phân thân mà thôi, nhưng cũng không phải tồn tại bất luận kẻ nào đều có thể cân sức ngang tài.
- Được rồi.
m thanh của Huyền Đô Chủ truyền đến từ phía chân trời.
- Người kia thực lực bất phàm, lại gần đây bốn phía không yên bình, tạm thời buông tha, trở về làm tốt chuẩn bị trước khi đại kiếp buông xuống.
- Bản tọa đã nhớ kỹ bọn hắn.
Sau khi nói xong, đôi mắt thật to trên bầu trời dần dần biến đi mất.
Mấy vị Tiên Đế với Chuẩn Đế của Huyền Đô, cũng không có ở lâu, quay người rời đi.
Chỉ để lại một cái khe nứt thật sâu dưới mặt đất.
Bên ngoài mấy trăm ngàn dặm, trong một khu rừng mờ ảo tối tăm.
Bỗng nhiên, lóe lên chùm sáng rực rỡ.
Sau một lát, hai bóng người xuất hiện trong rừng, chính là hai người Thần Võ với Mộc Vinh.
Sau khi bọn hắn đi ra, lập tức ngưng thần bắt đầu đề phòng, vì bọn hắn cũng không biết, đến cùng là ai, truyền tống bọn hắn đến đây.
- Buông lỏng đi
Ở phía trước, một bóng người đi tới.
- Ta là người do Diệp Tùy Phong Diệp đại nhân phái tới, ngươi chính là Thần Võ Tiên Đế.
Người này chậm rãi đi ra, sắc trời nhàn nhạt chiếu rọi ở trên mặt, chính là Văn Xương Tiên Đế.
Khoảng một canh giờ trước đó, hắn đã tìm được Thần Võ Tiên Đế.
Nhưng lúc đó, hắn ta đã bị mấy người vây quanh, đang xảy ra đại chiến.
Văn Xương không có tùy tiện xuất kích, mà sau khi quan sát với suy đoán, sớm thiết lập trận pháp truyền tống trên con đường bọn hắn sẽ đi qua.
Cho nên, mới có thể vào thời điểm quan trọng, cứu ra hai người này.
Sau khi Thần Võ nghe thấy tên Diệp Tùy Phong, lập tức nhếch mi hỏi:
- Ngươi là Diệp đại ca phái tới?
Văn Xương nhẹ gật đầu:
- Không sai, Diệp đại nhân phân phó ta đến Thần Võ tiên phủ, nhìn xem bên ngươi có cần giúp đỡ gì không, để cho ta hết sức giúp ngươi.
Thần Võ nghe xong, trong nháy mắt có chút muốn khóc.
Đại ca tốt!
Ngài quả thật vẫn không có quên tiểu đệ ta phí sức cực khổ làm việc cho ngài!
Mà Mộc Vinh đứng ở bên cạnh cũng âm thầm kinh hãi.
Thủ đoạn vừa rồi của Văn Xương Tiên Đế, hắn đã được tận mắt thấy.
Người có thể đánh nhau với Huyền Đô Chủ, thực lực của hắn, nhất định cũng không yếu.
Tồn tại như thế lại gọi Diệp Tùy Phong là đại nhân?!
Thần Võ, thật sự có một vị bằng hữu cường đại như vậy!
- Diệp đại ca đâu? Vì sao ta không cách nào liên hệ với ngài ấy?
Thần Võ thả xuống đề phòng, hỏi vấn đề mình nghi hoặc nhất.
- Không cách nào liên hệ?
Văn Xương lại nhíu mày, lúc trước hắn vẫn luôn ở trong di tích, cũng không có thông qua phương thức đưa tin câu thông qua, mà sau khi đi ra, cũng chỉ gửi tới hai tin tức ngắn gọn, Diệp Tùy Phong cũng không có đáp lại.
Hắn vốn cho rằng, đây là vì Diệp Tùy Phong đang bế quan, hiện tại xem ra, có vẻ như cũng không phải như thế.
Văn Xương suy nghĩ, bảo:
- Khả năng, vì thiên địa pháp tắc nơi đó tương đối hỗn loạn.
- Trước mắt, Diệp đại nhân đang ở trong một di tích, tình huống nơi đó đặc biệt, thủ đoạn đưa tin chắc là bị ngăn cách.
Thần Võ ồ một tiếng, thì ra không khác lắm so với tưởng tượng của hắn.
- Diệp đại nhân đang lúc bế quan, còn không biết lúc nào sẽ đi ra.
Văn Xương Tiên Đế nói:
- Nhưng trước mắt, việc đầu tiên chúng ta phải giải quyết, là chuyện yêu thú tấn công tiên phủ.
- Chỉ sợ ngươi còn không biết, tiên phủ ngươi đã bị hai vị Yêu Đế bao vây?
Thần Võ Tiên Đế lập tức trợn mắt tròn xoe.
- Cái gì?!
…
Di tích Vạn Linh tiên phủ, bên trong thế giới mảnh vỡ.
Diệp Tùy Phong đang phá giải di vật Thần Triều, bỗng nhiên mở to mắt.
Cùng lúc đó, trong tổ Thiên Đạo, Tiểu Hắc đang ngủ say, co rúm hai lần..
Cuối cùng, nó đã tỉnh lại!
……….
Trong di tích Vạn Linh tiên phủ.
Diệp Tùy Phong đang chuyên tâm phá giải di vật Thần Triều, bỗng nhiên cảm nhận được một trận ba động kỳ dị.
Hắn mở to mắt, đưa ánh mắt về phía tiểu Hắc đang ngủ say.
Lúc này, trên người của nó, tản mát ra dao động mãnh liệt, một loại thay đổi, đang nhanh chóng xảy ra.
Diệp Tùy Phong biết, tiến hóa, nó đã đến giai đoạn cuối cùng, sắp hoàn thành.
Sau một lát, móng vuốt nhỏ màu tuyết trắng của Tiểu Hắc co rúm hai lần, rồi nó từ từ mở mắt.
- Cha?
Tiểu Hắc hình như còn ngáy ngủ, trong mắt có chút mờ mịt.
- Ừ, cuối cùng ngươi đã tỉnh.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
Tiểu Hắc mở mí mắt, lăn hai vòng, mới chật vật đứng lên được.
Bỗng nhiên, một cỗ mùi vị quen thuộc, chui vào bên trong mũi của nó.
Đó là một loại khí tức khiến nó cảm thấy vô cùng sợ hãi trước khi nó rơi vào cơn mê!
Tiểu Hắc khó khăn quay đầu, một ngọn núi bùn đất to, không ngừng phóng đại trong con mắt của nó.
- Ọe!
Nó trực tiếp nôn khan một tiếng, hai cái móng vuốt bận bịu che mắt, không dám nhìn tiếp nữa.
Trong nháy mắt, Diệp Tùy Phong im lặng, một bàn tay đặt trên đầu nó, quát lớn:
- Làm gì đó?
Tiểu Hắc hơi di chuyển móng vuốt, lộ ra một đôi mắt to rưng rưng nước mắt, tội nghiệp nói:
- Cha, ngươi ở đâu tìm được một ngọn núi phân vậy!
- Ngài có thể đừng cho ta ăn nó có được không?