Chương 356: Có Chút Dị Thường
Chiến quả này này cho Sư Tử Hỏa Diễm bắt đầu kiêu ngạo.
Nó tưởng rằng Nhân tộc cũng chỉ như vậy mà thôi, Tiên Đế của Nhân tộc cũng chẳng mạnh đến đâu, huống chi là một Tiên Đế trẻ tuổi.
Cho nên, nó cho rằng dựa vào năng lực của mình đã đủ để nghiền ép Thần Võ Tiên Đế.
Nhưng bây giờ, Sư Tử Hỏa Diễm mới hiểu được, Chuẩn Đế và Tiên Đế hoàn toàn là đẳng cấp hoàn toàn khác nhau.
Dưới công kích cuồng bạo của Thần Võ, không ngờ nó lại cảm nhận được một tia không địch lại.
- Hồ ly, mau tới giúp ta!
Nó rống to.
Cửu Vĩ Hồ lắc đầu, nàng ta đã sớm liệu đến tràng cảnh lần này.
Trong Yêu Đế cũng có mấy vị cường đại, nhưng Sư Tử Hỏa Diễm cũng không ở trong hàng ngũ này.
Một đám khói màu hồng từ phần đuôi của Cửu Vĩ Hồ dâng lên, nhanh chóng tràn ngập ra, hóa thành một hồ ly màu hồng khổng lồ chạy về phía Thần Võ Tiên Đế.
Nhưng đúng vào lúc này, một lực hút cường đại từ một phương hướng khác truyền đến.
Hư ảnh hồ ly màu hồng trực tiếp tán loạn, một lần nữa hóa thành sương mù.
Sau đó, tụ tập lại, bị một lão đầu tử trên bầu trời thu sạch vào trong lòng bàn tay.
- Ha ha, đã lâu không gặp qua giống loài Cửu Vĩ này.
Văn Xương Tiên Đế cười nhạt một tiếng.
Cửu Vĩ Hồ lập tức sợ hãi, ngoại trừ Thần Võ Tiên Đế ra lại còn có một Tiên Đế khác ở đây.
Với lại, nhìn qua lão nhân này còn cường đại hơn Thần Võ, tuyệt đối là đại năng đáng sợ sống 100 ngàn năm!
- Sư Tử ngốc, tình báo sai, chúng ta đi mau!
Cửu Vĩ Hồ kinh hô một tiếng, sau đó trực tiếp quả quyết thay đổi phương hướng, trong nháy mắt đã tiến vào trong hư không.
Cùng lúc đó, một bàn tay lớn từ trên trời giáng xuống, chụp tới nàng ta.
Chỉ tiếc, động tác của Cửu Vĩ Hồ quá nhanh, đã hoàn toàn biến mất trong hư không, chỉ để lại một làn sương màu hồng, làm cho Văn Xương Tiên Đế bắt hụt.
Văn Xương đáng tiếc lắc đầu, sau đó chuyển ánh mắt về phía Sư Tử Hỏa Diễm đang rơi vào hạ phong.
- Giết!
Lúc này, Phong Cấm Đại Trận bao phủ xung quanh Tiên Phủ cũng đã lần nữa mở ra.
Vô số cường đại tu sĩ chen chúc mà ra, xông tới giết vào đại quân yêu thú phía trước.
Trước đó không địch lại là bởi vì có hai Yêu Đế ở đây.
Mà bây giờ, Cửu Vĩ Hồ chạy trốn, Sư Tử Hỏa Diễm bị Thần Võ Tiên Đế đè lên đánh, bọn hắn sao phải e ngại?
Hơn mười Tiên Tôn hóa thành một đạo tia sáng từ trong đại quân yêu thú xé mở một vết nứt khổng lồ, trực tiếp tìm được yêu tôn của đối phương, bắt đầu đại chiến kinh thiên.
Các tu sĩ còn lại thì là tràn vào bầu trời, biệt khuất phong cấm hơn một tháng, điên cuồng phát tiết ở trên người yêu thú trước mắt.
Trong thời gian rất ngắn, đại quân yêu thú lại bắt đầu tan tác toàn diện.
Lúc này, bọn chúng mới phát hiện, Nhân tộc mình xem thường đến cùng cường đại cỡ nào.
Lúc này, Văn Xương Tiên Đế thi triển thủ đoạn, gia nhập vào trong chiến đấu giữa Thần Võ và Sư Tử Hỏa Diễm.
Cả trận đại chiến kéo dài khoảng một canh giờ.
Đại quân yêu thú bỏ chạy tán loạn, chết thì chết, tàn thì tàn, cuối cùng bỏ chạy cũng chỉ không đến một phần năm.
Mà Sư Tử Hỏa Diễm hoàn toàn không thể chống đỡ được sự hợp kích của hai người Thần Võ và Văn Xương.
Nó máu me khắp người, cuối cùng lợi dụng bí thuật huyết mạch vô thượng, mới có thể gian nan chạy trốn khỏi tay của hai người.
Thần Võ Tiên Đế chân đạp hư không, nhìn phương hướng đại quân yêu thú đi xa.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc, quát to một tiếng.
- Toàn lực tiêu diệt tất cả dư nghiệt yêu thú trong phạm vi Tiên Phủ!
- Giết không tha!
………
Tiên phủ Thần Võ.
Từng mệnh lệnh từ trong Tiên Phủ phát ra, mấy trăm bóng người cường đại bay về phía bốn phương tám hướng.
Thần Võ trở về, Tiên Phủ lập tức có chủ tâm cốt, mọi việc đều bắt đầu tốt lên.
Bên trong Tiên Điện.
Vẻ mặt Thần Võ âm trầm, tin tức trong tay làm trong lòng của hắn đang rỉ máu.
Trong phạm vi hắn quản lý, trong thời gian một tháng ngắn ngủi đã mấy chục toà thành trì bị hủy, hơn trăm triệu người bị chết đi, đó đều từng là sinh mệnh hoạt bát, đều là con dân của hắn.
- Vì sao công kích của yêu thú lại đột nhiên cuồng bạo như thế!?
Thần Võ giận quát một tiếng, đập ngọc phù trên bàn, làm cho viên ngọc phù lập tức vỡ nát.
Hắn thật sự không ngờ, mình chỉ rời khỏi Tiên Phủ hơn một tháng ngắn ngủi mà đã gặp phải kiếp nạn to lớn như vậy.
Thật ra ban đầu xảy ra thú triều thì hắn cũng biết đến.
Nhưng lúc đó, chỉ có yêu thú nhỏ làm loạn, dựa vào thực lực bản thân các nơi là đã có thể dễ dàng dẹp loạn, cho nên hắn cũng không để ở trong lòng.
Sau đó, hắn đi Huyền Đô một mình tìm hiểu tình báo.
Hoàn cảnh nơi đó hơi đặt biệt nên thủ đoạn truyền tin không thể đến được.
Cho nên, hắn cũng không nhận được cấp báo của Tiên Phủ.
Nhưng hết lần này tới lần khác ngay, vào lúc này, khu vực của hắn lại xảy ra chuyện.
- Là có chút dị thường.
Văn Xương Tiên Đế nói:
- Trên đường ta tới đây, rất nhiều nơi đều xảy ra thú triều.
- Nhưng không có một nơi nào lại có quy mô lớn như ở Tiên phủ Thần Võ, thậm chí ngay cả Yêu Đế cũng đích thân đến, hình như muốn một lần đánh bại Tiên Phủ.
Trong lòng của hắn cũng có chút khó hiểu.
Hắn sống nhiều năm như vậy, gần như rất ít gặp phải tình huống Yêu Linh nhất tộc công kích cả một khu vực Tiên Phủ.
- Có lẽ là đại vực Thái Khôn này có chút đặc biệt.
Văn Xương Tiên Đế nói.
Nhưng đột nhiên, hắn và Thần Võ đồng thời ngẩng đầu lên, liếc nhau.
- Đó là ai, đi, tra cho ta, xem tình huống của mấy Tiên Phủ khác ở biên cảnh Hoang Vực này có giống với chúng ta bên này hay không?
Thần Võ Tiên Đế lập tức phân phó.
Bọn hắn đều sống lâu như vậy, rất nhanh đã từ đó cảm nhận được một ít tin tức không giống bình thường.
Nếu như tất cả mọi người đều như vậy thì còn dễ nói.
Nhưng nếu như chỉ có Tiên phủ Thần Võ gặp chuyện này, vậy thì…
Thần Võ Tiên Đế vuốt ve một viên ngọc phù truyền tin, vẻ mặt hắn thay đổi.
Đó là truyền tin phù với lão bằng hữu của hắn, Hư Dương Tiên Đế.
Nhưng một lát sau, hắn vẫn cất ngọc phù vào.
Nếu thật sự đúng như hắn nghĩ, như vậy thú triều lần này cũng có phần của Hư Dương kia, vậy thì cho dù đi tìm Hư Dương thì cũng chỉ tự chuốc lấy nhục nhã.