Chương 357: Ngươi, Xác Định Không Cần Sao?
Về phần cái gọi là hữu nghị, Thần Võ thật ra đã sớm hiểu rõ, loại người như Hư Dương này, nếu như ở trước mặt lợi ích, hữu nghị với lão ta chỉ là một chuyện cười mà thôi.
Lại là rất nhiều mệnh lệnh được đưa ra ra ngoài, trong đại điện, mới tạm thời an tĩnh lại.
Chỉ còn lại ba người gồm Thần Võ, Mộc Vinh, còn có Văn Xương Tiên Đế.
- Ai.
Thần Võ Tiên Đế thở dài thật sâu.
- Ta vốn cho rằng đại kiếp chỉ là nói suông mà thôi, nhưng không ngờ, không ngờ lại thật tới, với lại ta còn là người đứng mũi chịu sào.
Vẻ mặt của hắn hết sức bất đắc dĩ, lần này, nói cho cùng vẫn là hắn tính sai.
- Đại kiếp thật là có, chỉ có điều lần này…
Văn Xương Tiên Đế lắc đầu:
- Dù ngươi chỉ là một vật thế mạng, cũng có chút kỳ quái.
Trong lòng của hắn rất rõ ràng, cái gọi là đại kiếp bắt đầu, thật ra chỉ vì trận chiến đấu giữa Diệp Tùy Phong và bốn vị Tiên Đế mà thôi.
Mà cuộc chiến đấu kia cũng chỉ vì tranh đoạt di tích Vạn Linh thuộc về ai thôi.
Cho nên, thật ra chính là vật thế mạng.
Thần Võ Tiên Đế nhíu mày nói:
- Nếu thật giống ngài nói, đại kiếp chân chính vẫn còn chưa bắt đầu sao?
Văn Xương nhẹ gật đầu.
Kiếp nạn quét sạch Tiên giới chân chính tuyệt đối không thể qua loa như thế.
- Mẹ nó!
Thần Võ bỗng nhiên giận giữ nói to một tiếng:
- Còn chưa bắt đầu mà đã như vậy, nếu đại kiếp thật giáng xuống thì còn đến đâu!
Hắn sợ hãi kinh ngạc rống.
Văn Xương ngẩn người, vội vàng nói:
- Ý của ta cũng không phải như vậy, ta chỉ là…
Thần Võ khoát tay áo:
- Đừng nói nữa, lần này, ta sẽ tuyệt đối không coi thường đại kiếp Tiên giới nữa.
- Nhất định phải sớm chuẩn bị đầy đủ mới được.
Văn Xương ngạc nhiên, hắn chỉ muốn nói là thủy triều yêu thú lần này không liên quan gì đến đại kiếp chân chính mà thôi.
Chỉ có điều, nếu Thần Võ đã hiểu như thế, vậy cũng cứ cho là như vậy đi.
Tóm lại, phòng bị nhiều hơn cũng tốt.
- Ngươi chuẩn bị làm thế nào?
Văn Xương hỏi.
Thần Võ nghĩ nghĩ nói:
- Lão ca, ngài đi qua thành Phi Tiên phía Nam rồi đúng không, hiện tại nơi đó như thế nào?
- Tổn thất một số người.
Văn Xương nói:
- Nhưng bây giờ vẫn tốt, ta đã bảo vệ nơi đó lại, trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì.
Thần Võ nhẹ gật đầu.
- Đó là nơi Diệp đại ca phi thăng, cho nên không thể xuất hiện bất kỳ sơ thất nào.
Hắn suy nghĩ một lát, lại nói:
- Được rồi, ta vẫn nên di chuyển toàn bộ cửa vào hạ giới đến bên Tiên Phủ này thôi.
- Lỡ như đại kiếp sau này càng thêm mãnh liệt thì dựa vào thực lực của đảo Phi Tiên, chỉ có vận mệnh bị tiêu diệt.
Đảo Phi Tiên là cửa vào nhân tài vô cùng quan trọng, không thể tùy tiện từ bỏ.
- Còn có các thành trì tương đối xa xôi khác.
Thần Võ tiếp tục nói:
- Còn có những người sống ở dã ngoại hoang vu cũng phải xử lý thích đáng mới được.
- Thực sự không được thì mở ra Tiên Phủ, thu nhận mọi người!
Văn Xương lập tức giật mình:
- Lão đệ, ngươi kiềm chế một chút.
- Chẳng lẽ, ngài muốn dựa vào sức một mình che chở tất cả mọi người trong Tiên Phủ sao?
Thần Võ ngẩng đầu lên.
- Có gì không thể?
Văn Xương lập tức sững sờ.
Dựa vào một người, che chở hàng tỷ sinh linh, chuyện này, vừa nghe thật có chút khoa trương.
Nhưng thật ra, đối với một Tiên Đế thì cũng không phải là chuyện gì không thể làm được.
Chỉ có điều, cực ít có người chọn làm như vậy.
Bởi vì, chuyện này sẽ tốn hao tinh lực và tài lực cực lớn, là một vụ làm ăn lỗ vốn, bỏ vốn to lớn, nhưng hiệu quả quá bé nhỏ.
Tiên Đế tuổi trẻ này lại không tiếc đại giới như thế?
- Bọn hắn đều là con dân của ta.
Thần Võ bình tĩnh nói:
- Bảo vệ bọn hắn là trách nhiệm của ta.
Văn Xương nhẹ gật đầu, mặc dù tiểu lão đệ này còn trẻ, nhưng loại khí độ này hoàn toàn làm cho người ta cảm thấy kính nể.
Có thể nói, tất cả Tiên Đế trong Tiên giới, người có thể giống như Thần Võ Tiên Đế, lấy thủ hộ con dân làm nhiệm vụ của mình rất ít, rất ít.
Không phải bởi vì bọn hắn đều là hạng người tàn nhẫn, mà ngồi ở vị trí cao đã lâu, tình cảm sớm đã lạnh nhạt, đã sớm không thèm để ý đối với tỷ tỷ sinh linh.
- Có gì cần ta trợ giúp thì cứ mở miệng là được.
Văn Xương nói:
- Cũng giống như tài lực, lần này, Diệp đại nhân cho ta không ít Tiên Thạch.
Thần Võ nghe thấy vậy thì lập tức cười ha ha:
- Không cần, không cần!
- Tiên thạch nha, ta vẫn có một chút hàng tích trữ, khi Diệp đại ca vừa tới Tiên giới, ta trả lại cho hắn 20 triệu tiên thạch để chi tiêu ngày thường.
- Bao nhiêu?
Văn Xương ngẩn người.
Vẻ mặt của Thần Võ có chút đắc ý, cho là mình hào phóng dọa vị lão ca này, đưa ra hai ngón tay, nói tiếp:
- 20 triệu!
Vẻ mặt của Văn Xương Tiên Đế cực kỳ đặc sắc.
Một đại lão coi Thần Thạch là đá ven đường, lấy tỷ tiên thạch làm tiền tiêu vặt sẽ nghèo đến mức cần ngươi tiếp tế 20 triệu sao?
- Khụ khụ.
Văn Xương ho khan hai tiếng, nói:
- Cái kia cái kia, trước khi đi, Diệp đại nhân đã cho ta 2 tỷ tiên thạch, nói ta mua sắm nhiều tài nguyên một chút, xem ngươi bên này có cần hay không?!
- Ngươi, xác định không cần sao?
- Ha ha ha!
Thần Võ cười lớn một tiếng:
- Nói đùa gì vậy, chỉ 2 tỷ tiên thạch, có thể…
Bỗng nhiên, tiếng cười của hắn im bặt lại.
Hai con mắt của hắn dã tản ra thần quang khiếp người, gắt gao nhìn chằm chằm Văn Xương Tiên Đế.
- Vừa rồi ngươi nói, bao nhiêu tiên thạch?
Văn Xương Tiên Đế không nhịn được cười một tiếng.
Sau đó, hắn cũng đưa ra hai ngón tay.
- 2 tỷ.
……….
Trong đại điện.
Thần Võ Tiên Đế trừng lớn con mắt, biểu lộ cực kỳ đặc sắc.
- Diệp đại ca có nhiều tiên thạch như vậy, làm sao còn hỏi ta 20 triệu kia chứ?
- Ta đã sắp nghèo kiệt xác, ngài có biết hay không?
Hắn la lớn, khoa tay múa chân.
Văn Xương Tiên Đế ngồi ở một bên, vẻ mặt hắn cũng không biết nên làm sao cho phải!
Hắn cũng không biết, lúc ấy đến tột cùng xảy ra chuyện gì, chỉ có điều, theo đạo lý thì chắc chắn không phải là như vậy.