Chương 360: Hắc Đế! Diệp Tiểu Hắc
Yêu Linh nhất tộc yên lặng ở Hoang Vực mấy chục triệu năm, bỗng nhiên bắt đầu động, bắt đầu xâm lấn mười vực của Tiên giới.
Lúc bắt đầu vẫn chỉ là chút nào động nhỏ, chỉ có yêu thú bạo động cỡ nhỏ xảy ra ở biên cảnh mà thôi.
Nhưng theo thời gian trôi qua, thủy triều yêu thú lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Có mấy lần, ngay cả cấp bậc Yêu Đế cũng đồng thời xuất hiện ở nhiều nơi khác nhau ở Biên Hoang, lúc này, mọi người mới hiểu được là bọn chúng đã đến thật.
Lượng lớn yêu thú đột phá biên cảnh, điên cuồng tràn vào khu vực bên ngoài Tiên Phủ.
Trong thời gian rất ngắn đã chiếm được rất nhiều địa bàn, thậm chí một ít có Tiên Phủ thực lực yếu kém đã bị ép đến gần đại điện Tiên Phủ, tràn ngập nguy hiểm.
Mà khẩu hiệu trong miệng bọn chúng lại càng làm trong lòng mọi người giật mình.
- Yêu Linh nhất tộc sẽ thu phục mười vực của Tiên giới!
Loại tư thế này tỏ rõ xâm lấn lần này, khẳng định không phải đánh mấy Tiên Phủ là sẽ kết thúc.
Mục đích của bọn chúng là triệt để đánh vào mười vực của Tiên giới, đuổi nhân tộc đã chiếm cứ nơi này mấy triệu năm.
Đây là một trận chiến giữa tộc đàn, chiến tranh siêu cấp ngươi chết ta sống.
Có lẽ, Yêu Linh xâm lấn mới là đại kiếp chân chính, chương mở đầu kéo ra màn che.
…
Hai năm sau.
Đại vực Thái Cấn, ngoài Đông Hoang.
Nơi này vốn ít có người lui tới, sau khi Yêu Linh xâm lấn càng ngày càng nhiều thì lại càng hoàn toàn không có bóng dáng nhân tộc, thay vào đó là vô số các loại yêu thú cường đại.
Bỗng nhiên, trên bầu trời xuất hiện một đám mây to lớn, thật lâu không tiêu tan.
Trong đám mây lộ ra uy áp vô tận, lập tức làm cho yêu thú phía dưới hoảng sợ chạy trốn.
Ở phía dưới đám mây có một sơn động cực kỳ bí ẩn, đó là lối vào di tích Tiên Phủ Vạn Linh.
Uy áp khổng lồ này trực tiếp xuyên thấu cửa vào di tích, thẳng tới chỗ sâu di tích, tiến vào trong dải đất trung tâm, trong mảnh vỡ thế giới nho nhỏ kia.
Diệp Tùy Phong chậm rãi mở mắt.
- Ồ, cuối cùng đã thành công sao?
Ánh mắt của hắn xuyên qua sương mù hỗn độn, rơi vào biên giới di tích, có ba bóng người đang ngồi tu luyện ở đó.
Chính là Liễu Như Niên, Hề Lam và Hiên Viên Vô Sinh.
Lúc này, trên người bọn họ bắn ra uy áp cường đại, dung hợp với thiên địa, cộng minh với Đại Đạo.
Từng đám mây chậm rãi trôi nổi bay xung quanh bọn hắn, từng đạo kim quang từ đỉnh đầu chiếu xuống.
Đó là Đại Đạo của Tiên giới làm ra biểu hiện đồng tính đối với bọn hắn.
Ba người đã thành công bước vào cảnh giới Tiên Đế, thành công đứng lên vị trí cao nhất trên thế giới này.
Thời gian này, so với trong dự liệu của Diệp Tùy Phong thì muộn hơn khoảng nửa năm.
Chỉ có điều cũng đã rất nhanh, nếu dưới tình huống bình thường, quá trình đột phá Tiên Đế phải cần mấy chục năm trở lên.
Từ đó có thể thấy được một chút hiệu quả nghịch thiên của Hỗn Độn Ngọc Tương.
Diệp Tùy Phong nhìn trong chốc lát, sau đó thu lại ánh mắt khỏi ba người.
Hắn đứng dậy, nhưng chỉ một động tác nhỏ bé như vậy đã để toàn bộ mảnh vỡ thế giới, đều rung lắc một chút, dáng vẻ có chút không chịu nổi.
Chuyện này không liên quan tới tu vi, mà là đạo pháp của Diệp Tùy Phong, trong thời gian mấy năm qua đã đến một mức độ thâm bất khả trắc.
Hiện tại, có lẽ lý giải về đại đạo của những lão Tiên Đế sống trên trăm vạn năm kia cũng chưa chắc có thể cao hơn Diệp Tùy Phong.
Hắn nhìn phương xa, thở ra một hơi thật dài.
- Đã đến lúc rời khỏi nơi này.
……….
Vùng đất Đông Hoang.
Mây bay đầy trời, uy nghiêm nặng nề phủ xuống khắp nơi.
Yêu thú nhỏ yếu chạy trốn bốn phương, mà những con lớn mạnh một chút thì ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo sợ hãi.
Bọn chúng hiểu rõ, trong thế giới này lại có thứ không tầm thường, xuất hiện!
Bỗng nhiên, một bóng người khổng lồ che khuất bầu trời, từ chân trời chạy đến.
Trong nháy mắt đã xuất hiện ở chỗ đám mây hội tụ, đây là một con Thanh Điểu to lớn.
Vô số yêu thú phía dưới, lập tức nằm rạp trên mặt đất, cả người run rẩy.
Bởi vì bọn chúng có thể cảm giác được, khí tức trên người Thanh Điểu giống như trụ cột chống trời.
Đó là khí tức của Yêu Đế!
Thanh Điểu lơ lửng trên bầu trời, nó nhìn chằm chằm những đám mây phía dưới, như suy nghĩ điều gì.
- Này, con chim đần kia.
Đột nhiên, một âm thanh giòn tan vang lên ở trong rừng rậm.
Đám yêu thú lập tức kinh hãi, là ai lại dám nói như thế với Thanh Điểu Yêu Đế như vậy?
Thanh Điểu cũng giật mình, sau đó nhìn một phương hướng khác.
Rất nhanh, một cái bóng màu trắng nho nhỏ nhanh chóng từ mặt đất bay tới, dừng ở ngay phía trước Thanh Điểu.
Kích cỡ của nó chỉ tương đương với một con mèo, cả người chỉ có một màu trắng như tuyết, trên cái đầu tròn trịa có một mầm non với hai chiếc lá khẽ đung đưa.
Mà chỗ cổ của nó lại mang theo một vòng cổ màu bạc, chính là Tiểu Hắc.
- Ngươi chính là Hắc Đế thanh danh hiển hách gần đây sao?
Thanh Điểu lớn tiếng hỏi.
Nó đã sớm nghe nói, trong hai năm qua, ở biên giới Đông Hoang này không hiểu thấu xuất hiện một gia hỏa cực kỳ cường đại.
Gia hỏa này tự xưng là Diệp Tiểu Hắc, đạo pháp cường hoành, xưng vương xưng bá ở Đông Hoang, thậm chí có mấy Yêu Đế đi ngang qua cũng nếm qua đau khổ trong tay nó.
Dần dà đã bị nhóm Yêu Linh gọi là Hắc Đế.
- Tiểu gia ta tên là Diệp Tiểu Hắc!
Tiểu Hắc lấy hai móng vuốt màu trắng chọc chọc vào nhau, làm dáng vẻ xâu binh sĩ.
- Nơi này là địa bàn của ta, thức thời thì nhanh rời khỏi, nếu không thì đừng trách ta ta không khách khí.
Con mắt của Thanh Điểu trừng lên, nó sống lâu như vậy rồi nhưng chưa từng thấy loại đế vương như thế này bao giờ, đơn giản chính là một đứa nhóc với lên ba chưa dứt sữa.
- Yên tâm, bản tọa chỉ đang đuổi đến chiến trường mười vực, vừa lúc đi ngang qua mà thôi.
Thanh Điểu ngẩng đầu nói:
- Đám mây này có chút dị thường, hình như không nên xuất hiện trong lĩnh địa của Yêu Linh tộc, Hắc Đế, ngươi có biết là xảy ra chuyện gì không?
Tiểu Hắc nhíu mày.
- Hắc, cái đồ to con nhà ngươi lo làm việc của mình đi, quản nhiều như vậy làm gì?!
- Chuyện trên địa bàn của ta, không đến lượt ngươi quan tâm.