Chương 361: Giang Sơn Ta Đánh Xuống Cho Ngài
Thanh Điểu yên lặng, gia hỏa này cũng quá cuồng ngạo rồi.
Nó thành Đế đã lâu, căn cứ vào tâm thái tha thứ cho hậu bối, nó mới liên tục nhường nhịn.
Nhưng Hắc Đế này nói chuyện thật quá khinh người.
- Mây dày như thế, rất có thể thuộc về tu sĩ nhân tộc.
Thanh Điểu trầm giọng nói:
- Bản tọa thân là Yêu Đế của Yêu Linh nhất tộc, không thể coi như không thấy.
- Hôm nay, bản tọa nhất định phải xuống dưới, tìm tòi hư thực!
Tiểu Hắc nghe thấy vậy thì lập tức nổi giận, lột lột lông trên cánh tay, chuẩn bị đánh nhau với nó.
Nhưng sau đó, hắn bỗng nhiên sững sờ, sau đó lộ ra nụ cười tà ác nói:
- Vậy ngươi đi xem đi, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nơi đó có một gia hỏa tính khí nóng nảy, bạo lực, tàn nhẫn đang ngủ, nếu quấy rầy hắn, ngươi sẽ rất thảm đó…
Thanh Điểu hừ lạnh một tiếng, nó thân là Yêu Đế cường đại, đương nhiên sẽ không e ngại lời nói như thế.
Không để ý Hắc Đế trước mặt, Thanh Điểu chớp động thiên dực, thân thể dần dần rơi xuống.
Khi nó sắp rơi xuống mặt đất thì bỗng nhiên có mấy bóng người xuất hiện ở trước mắt của nó.
Không ngờ lại là năm tu sĩ nhân tộc!
Trong đó có ba người, khí tức trên người lại không hề yếu, chính là Tiên Đế của Nhân tộc!
Mà đáng sợ nhất là người đứng ở phía trước nhất, chỉ vừa nhìn lên một cái đã làm cho nó rùng mình!
Hắn, rốt cuộc là ai?
Thanh Điểu sợ hãi!
- Hả?
Diệp Tùy Phong ngẩn người.
Mới từ trong di tích đi ra đã nhìn thấy một con Thanh Điểu lớn như vậy, với lại còn là một Yêu Đế, thật đúng là có chút thú vị.
- Hoa!
Ngay khi Diệp Tùy Phong đang ngây người thì Thanh Điểu bỗng nhiên chớp động cánh chim đánh ra một con cuồng phong to lớn cuốn về phía mấy người Diệp Tùy Phong.
- Táo bạo như thế sao?
Diệp Tùy Phong tiện tay vung lên, cuồng phong lập tức thay đổi phương hướng, lấy tốc độ nhanh hơn và lực lượng mạnh hơn bay ngược trở lại.
Cuồng phong cuộn tất cả lên, hóa thành mấy dây thừng vô hình, tạo thành một tấm lưới to lớn, trực tiếp nhốt Thanh Điểu vào trong.
Nó dốc hết vốn liếng, ra sức giãy dụa, muốn phải khỏi tấm lưới này.
Nhưng nó lại phát hiện, cho dù mình dùng sức cỡ nào cũng không thể thoát ra ngoài được, hơi lạnh thấu xương bộc phát trong lòng nó.
- Hắc Đế, mau tới giúp ta!
Thanh Điểu rống to:
- Nơi này có Tiên Đế của Nhân tộc!
Lúc này, nó nhớ tới vẫn còn Hắc Đế ở gần đó, chỉ cần liên thủ thì sẽ có khả năng chạy thoát.
- Ta tới rồi!
m thanh của Hắc Đế từ trên bầu trời truyền đến.
Sau đó, một cái bóng màu trắng như tuyết xuất hiện bên cạnh Thanh Điểu.
- Mau ra tay, người kia kinh khủng!
Thanh Điểu vội nói.
Nhưng Hắc Đế lại là một bộ dáng không nhanh không chậm.
- Hắc hắc, ta đã sớm nói với ngươi rồi, nơi này có một người rất đáng sợ mà ngươi lại không tin.
Thanh Điểu lập tức ngạc nhiên, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tiểu Hắc nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai chiếc răng mèo đáng yêu.
- Ầm!
Nắm đấm nho nhỏ của nó lại mang theo lực lượng vô tận, đột nhiên nện ở trên đầu Thanh Điểu.
Đại não Thanh Điểu lập tức quay cuồng, mắt tối sầm lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
- Cha!
Tiểu Hắc vui vẻ gọi một tiếng, sau đó lắc mình một cái, rơi vào trên đầu vai Diệp Tùy Phong.
- Hắc Đế?
Diệp Tùy Phong quay đầu, buồn cười nhìn nó.
- Ai nha, đều đã có chút hư danh rồi.
Tiểu Hắc ngồi xổm ngồi xuống, ngửa đầu, dáng vẻ bày ra giống như hỏi “thấy ta lợi hại không”.
Diệp Tùy Phong lắc đầu.
Tiểu gia hỏa này, từ hai năm trước một mình ra ngoài đã triệt để thả bản thân.
Gần như một ngày một bộ dáng, từ một em bé ngây thơ biến thành một đứa bé lanh lợi nghịch ngợm hay gây chuyện.
Diệp Tùy Phong biết, bởi vì bề ngoài của nó nên nó vẫn luôn lăn lộn cùng nhóm Yêu Linh bên ngoài, nhưng không ngờ chính là nó lại có cả xưng hào.
- Gia hỏa này là sao vậy?
Diệp Tùy Phong chỉ về phía Thanh Điểu bị Tiểu Hắc đánh ngất xỉu, lúc này đã biến thành kích thước bình thường.
- Nó nói mình đi ngang qua, hình như là đang vội đến chiến tranh mười vực bên kia.
Tiểu Hắc nói.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
Hai năm qua, thông qua Tiểu Hắc, hắn cũng biết chuyện yêu thú xâm lấn.
Mặc dù đánh nhau kịch liệt, nhưng với hắn thì vẫn chỉ là một chút náo loạn nho nhỏ mà thôi, cho nên cũng không có quá để ý tới.
- Đúng rồi, cha.
Tiểu Hắc bỗng nhiên tràn đầy lực lượng, nắm lấy tóc của Diệp Tùy Phong, từ sau bò tới trước.
- Nhìn đi, đây là giang sơn ta đánh xuống cho ngài, ngài thấy ta có đẹp trai hay không?
Diệp Tùy Phong nhìn hoang sơn dã lĩnh dưới chân, không khỏi trừng mắt.
- Rất đẹp trai, chỉ có điều…
- Ta cần chỗ này làm cái gì, nuôi cá sao?
Tiểu Hắc ngạc nhiên, nó chỉ biết tranh đấu giành thiên hạ, ai cần quan tâm dùng làm gì?
Diệp Tùy Phong thật sự không biết nói gì, trong hai năm gần đây, đứa nhỏ này đã buông thả quá rồi.
Hôm nào, hắn phải dãy dỗ lại nó mới được.
Đúng lúc này, Diệp Tùy Phong bỗng nhiên cảm thấy, ngọc phù truyền tin của mình bắt đầu điên cuồng lóe sáng.
Hắn khẽ nhíu mày, lấy nó ra ngoài.
Một cái là Văn Xương Tiên Đế.
Một cái khác càng thêm nóng nảy, lại là Thần Võ Tiên Đế.
- Hả? Xảy ra chuyện gì thế?
Diệp Tùy Phong mở ngọc phù ra.
……..
- Diệp đại ca, ta tìm được một manh mối khác liên quan tới tháp Khởi Nguyên, thì ra nó không chỉ có mười hai tầng.
- Diệp đại ca, ta phát hiện đám người Huyền Đô này đã chuẩn bị thời gian hơn một triệu năm, hình như trong này có âm mưu lớn!
- Đại ca, hình như vấn đề cuối cùng của tấn thăng thế giới có liên quan đến một truyền thuyết, nói là có thể đột phá phía trên Tiên Đế, ta cảm thấy có chút không có ý nghĩa.
- Đại ca, thật vô nghĩa, đây con mẹ nó là thật!
…
Diệp Tùy Phong im lặng nhìn.
Thần Võ Tiên Đế truyền tin, trên cơ bản toàn bộ đều liên quan đến manh mối thế giới thăng cấp.
Tuy đa số trong đó, hắn đã thông qua người của Tiên Phủ Cửu Đế biết được, nhưng cũng có một vài tin tức mà người của Tiên Phủ Cửu Đế cũng không biết.