Chương 380: Độ Kiếp Bắt Đầu
……
Hải Vực ở vùng đất phía nam sóng biển ngập trời.
Một con gấu khổng lồ lông dài nắm lấy một con hải thú hung mãnh, trong nháy mắt xé thành hai nửa, máu tươi bay lả tả khắp mặt biển.
Bỗng nhiên, nó bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra quang mang dị thường.
- Tiên chủ, ngươi mau nhìn kìa!
Theo âm thanh, một thiếu nữ với mái tóc dài màu đỏ tím từ trong hư không xuất hiện, tùy theo đó còn có một nữ tử áo đỏ với vóc người cao gầy.
- Quao, là Diệp Hoàng tỷ, còn có lão Long nữa, bọn hắn đang muốn phi thăng sao?
Diệp Hiểu Hiểu chớp chớp đôi mắt to tròn.
Diệp Cầm Dao cũng nhìn sang, khẽ cười nói:
- Không hổ là bọn hắn.
- Xem ra chúng ta cũng phải nhanh lên mới được.
…..
Trong Thánh Thành Vân Tiêu.
Mấy người chủ sự Diệp gia ngóng nhìn lên chân trời.
- Hi vọng bọn hắn có thể thuận lợi vượt qua.
Diệp Tùy Vân thầm cầu nguyện trong lòng.
Sau đó, hắn phân phó cho một quản sự ở bên cạnh:
- Tranh thủ thời gian ghi chép lại, xem tình huống Độ Kiếp của con cháu Diệp gia chúng ta rốt cuộc như thế nào!?
Đối với việc hai người Diệp Hoàng và Diệp Long Độ Kiếp, Tùy Vân cũng không quá lo lắng.
Nếu như ngay cả bọn hắn cũng không thể thành công vượt qua kiếp thì toàn bộ giới Vân Tiêu chắc cũng không ai có thể Độ Kiếp phi thăng.
Hắn quan tâm nhất vẫn là quá trình Độ Kiếp, đây là kinh nghiệm rất tốt cung cấp cho đệ tử khác của Diệp gia.
Lúc này, trên bầu trời, hai người Diệp Hoàng và Diệp Long đứng ở hai bên.
Bọn hắn nhìn nhau cười một tiếng, trong lòng tương thông, gần như là đồng thời buông ra toàn bộ tu vi của mình.
Chỉ một thoáng sau, sấm sét vang dội, trên bầu trời, một vòng xoáy kiếp vân thật lớn chậm rãi giáng xuống.
Vòng xoáy đó thật sự quá kinh khủng, kiếp vân uy áp vô biên rơi vào thánh địa Vân Tiêu phía dưới, tất cả mọi người trong thánh địa đều cảm nhận được thiên địa uy áp nặng nề đó.
Lập tức, người lơ lửng xung quanh Diệp Long và Diệp Hoàng cũng bắt đầu thả ra tu vi của mình.
Một cỗ khí thế cường đại xông thẳng lên trời.
Vòng xoáy kiếp vân bắt đầu nhanh chóng mở rộng, càng ngày càng nặng nề, âm trầm đến mức như có thể nhỏ ra nước.
Cảnh tượng giống như tận thế!
Ngoài chân trời, Diệp Tùy Phong và Tiểu Hắc cũng đã thông qua Thiên Đạo Nhãn nhìn đến nơi này.
- Cha, ta có chút khó chịu.
Bỗng nhiên Tiểu Hắc nói.
Diệp Tùy Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lông tóc trên người Tiểu Hắc lại đang chậm rãi nhộn nhạo, ngay cả chiếc lá trắng noãn trên đỉnh đầu của nó cũng đang lấy một vận luật kỳ dị, chậm rãi lắc lư.
Mà loại vận luật kia đó hình như rất phù hợp với kiếp vân phun trào phía dưới.
Diệp Tùy Phong lập tức hiểu rõ, hơn nghìn người đang Độ Kiếp phía dưới, mỗi một người đều đã đạt đến cực hạn.
Cho dù không tính hai người Diệp Long và Diệp Hoàng, thì những người xung quanh kia cũng dẫn động kiếp lôi không tầm thường!
Mà thiên kiếp vốn là bắt nguồn từ Tiểu Hắc.
Bọn hắn đồng thời Độ Kiếp đương nhiên sẽ tạo thành áp lực không nhỏ cho Tiểu Hắc.
- Vậy còn không tranh thủ thời gian đánh bọn hắn?
Diệp Tùy Phong nói.
- Phải đánh thế nào?
Tiểu Hắc ngơ ngác hỏi ngược lại.
Diệp Tùy Phong nghĩ nghĩ nói:
- Cứ đánh hết sức, chỉ cần không chết là được.
Tiểu Hắc nhếch miệng cười một tiếng.
- Ha ha, cha, ngài thật đúng là quá xấu rồi.
- Nhưng ta cũng nghĩ nên như vậy.
Nói xong, Tiểu Hắc nhô ra móng vuốt nhỏ màu trắng, dùng sức hướng vung lên.
Trong nháy mắt, kiếp vân nặng nề bắn ra điện quang, hơn ngàn đạo lôi đình to lớn nhắm ngay mỗi người trên bầu trời phía dưới, ngang nhiên đánh xuống!
- Đến hay lắm!
Diệp Long cười lớn một tiếng, bay thẳng lên, một quyền nện ở trên kiếp lôi.
- Đùng!
Kiếp Lôi vỡ vụn, hóa thành điện mang, nhanh chóng biến mất khỏi bầu trời.
Mà một bên khác, Diệp Hoàng đối mặt với kiếp lôi thì chỉ chậm rãi đưa tay ra điểm lên vị trí cánh hoa chín máu trên trán của mình.
Lập tức, một đóa hoa chín màu kỳ dị nhẹ nhàng xoay tròn, trôi nổi bay ra, ngăn ở phía dưới kiếp lôi.
- Ầm ầm!
Lại là một tiếng vang thật lớn, bóng người Diệp Hoàng lập tức bị sấm sét bao phủ.
Nhưng sau khi điện mang tán đi, nàng lại hoàn hảo không chút tổn hại, ngay cả đóa hoa chín màu trên đỉnh đầu nàng cũng không thay đổi chút nào.
Hai người bọn hắn đều dùng phương thức của mình, nhẹ nhàng tiếp nhận đạo kiếp lôi thứ nhất.
Cùng lúc đó, hơn ngàn đạo kiếp lôi khác cũng ứng thanh rơi xuống.
Tiếng nổ thật to không ngừng vang lên, tranh nhau nổ đùng, Đại Đạo rung động, thiên địa biến sắc!
Cho dù cách xa nhau vạn dặm thì cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, phong bạo kiếp lôi là kinh khủng cỡ nào!
Bất chợt, càng nhiều kiếp lôi đột nhiên đánh xuống!
Trong kiếp vân che khuất bầu trời kia thật giống như cuốn lên một trận mưa thiên kiếp cuồng bạo tạo thành một biến thiên lôi chói mắt!
Đó là một cảnh tượng như thế nào!?
Không nói đến những người ở gần Thánh Thành, mà ngay cả cường giả của các đại vực khác nhìn thấy cảnh tượng như muốn diệt thế này cũng không nhịn được hai chân run rẩy, trong lòng sợ hãi.
- Thánh Thành chi uy, Thánh Thành chi uy!
Có lão tổ ngồi liệt trên mặt đất, cảnh xảy ra trước mắt, làm cho lão ấy suốt đời khó quên!
- Cha, đẹp không?
Sau khi Tiểu Hắc phóng thích lôi kiếp thì cũng không còn khó chịu nữa, cười hì hì nói.
Diệp Tùy Phong nhìn xuống phía dưới, giống như cảnh tượng đốt lên một triệu đóa pháo hoa, nhẹ gật đầu.
- Vẫn được, thật đẹp mắt.
- Hắc hắc, đúng không?
Tiểu Hắc cười đắc ý:
- Cha xem, ta còn có thứ càng thú vị hơn nữa đấy!
Nói xong, nó lần nữa quơ quơ móng vuốt nhỏ.
Lập tức, trong biển lôi kiếp xuất hiện chấn động kịch liệt.
Nương theo tiếng rống cuồng bạo, mấy chục con Lôi Long to lớn hoàn toàn do kiếp lôi tạo thành gầm thét phóng về phía đám người đang Độ Kiếp.
Cùng lúc đó, còn có Thiên Phượng, Kỳ Lân, Cốt Ma Mắt Dọc, Chiến Thuyền Cổ Lão, Chuông Lớn Trấn Thế, vân vân… Một loạt thứ nhìn cực kỳ đáng sợ hiện ra.
Vừa xuất hiện đã là một đám thật lớn, bọn chúng càng thêm khiếp người hơn kiếp lôi bình thường!
Đối mặt với loại tình huống này, cuối cùng Diệp hai người Hoàng và Diệp Long cũng lấy ra thực lực chân chính.
Một kiếm một thương đứng ở giữa các loại sinh vật đáng sợ, ngạnh sinh sinh đánh nổ toàn bộ toàn bộ.