Chương 412: Chuyện Xưa Của Thần Võ
Sau khi Diệp Tùy Phong liên lạc với Tiểu Hắc phía dưới, ở Đô Thành, hai bên có lại có nhiều cơ duyên gặp mặt nhau.
Điều này khiến Tiểu Chiêu cảm thấy đặc biệt thần kỳ, cho rằng đây là một loạ duyên phận, quan hệ với mấy người Diệp Tùy Phong cũng bắt đầu quen thuộc.
Nhưng nhiều lần gặp nhau khiến người hộ đạo bên người nàng lại nhíu mày.
Tu vi của lão ta chính là Tiên Vương đỉnh phong, cũng coi là đứng trên tầng lớp tu sĩ cao tầng Tiên giới, đương nhiên sẽ không tuỳ tiện tin tưởng loại trùng hợp này, mặc cho lão ta thấy thế nào, đều cảm thấy bên trong có ẩn giấu chuyện gì đó.
Nhưng mấy người Diệp Tùy Phong cũng không có thể hiện ra hành động làm loạn gì, cho nên cũng không có xảy ra xung đột.
Nhưng lòng cảnh giác của lão ta càng ngày càng nặng.
- Đại thúc lại gặp nhau!
Mấy người đến phía trước truyền tống trận đi Đô Thành, lại thật vừa đúng lúc gặp phải nhau, sau khi trò chuyện vui vẻ một phen, Tiểu Chiêu cười vẫy tay từ biệt với Diệp Tùy Phong.
Sau một lát, bóng dáng của các nàng đã biến mất trong truyền tống trận.
- Ai, nên nói hay không, nha đầu này xác thực người đẹp lại tốt bụng lương thiện, nói chuyện làm việc cũng rất hợp ý, rất dễ dàng có thể khiến người ta có ấn tượng tốt.
Thần Võ nói.
- Chú ý một chút, ngươi vừa mới cưới kiều thê.
Diệp Tùy Phong thấp giọng nói.
Thần Võ lập tức sững sờ:
- Ta nào có cầm thú như vậy?!
- Ta chỉ là đơn thuần thích tính cách của tiểu nha đầu này thôi, ta là người thủy chung!
Diệp Tùy Phong lắc đầu cười cười, hắn là cố ý trêu ghẹo mà thôi.
- Đúng, lão Võ.
- Thê tử đời thứ nhất của ngươi là thân phận gì?
Thần Võ đã kết hôn, nếu không tại sao có thể có hậu đại.
Nhưng vợ của hắn thật lâu trước đó đã qua đời, từ đó về sau, Thần Võ vẫn không tiếp tục cưới vợ nạp thiếp.
- Nàng ấy à là đại tiểu thư của một đại gia tộc.
Trên mặt Thần Võ hiện lên hồi ức, bảo:
- Đó là lần thứ nhất ta từ nông thôn vào thành, bán ra thịt rừng bắt được từ trên núi.
- Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, sau đó, vừa thấy đã yêu.
Diệp Tùy Phong thật dài ồ một tiếng.
Tiếp đó, khẳng định chính là một chuyện xưa tình yêu đẹp giữa một tiểu tử nghèo với tiểu thư quyền quý, phần lớn kịch bản trên đời đều không khác nhau lắm
- Sau đó thì sao?
Lúc này, Cốc U Lan cũng bu lại, quả nhiên bát quái là tính cách trời cho của nhân loại.
Thần Võ lộ ra biểu cảm cảm khái, nói:
- Nàng ấy rất thích thịt rừng ta bắt, nhưng chênh lệch giữa thân phận của chúng ta thật sự là quá lớn, cho nên…
- Ngày thứ hai, chúng ta đã bỏ trốn.
Trong nháy mắt, Diệp Tùy Phong sửng sốt, ngươi hình như bỏ trốn có chút nhanh?
- Sau đó… Các ngươi bị gia tộc kia bắt trở về?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Thần Võ nháy mắt:
- Không có, hai ta rất thông minh, chạy rất xa.
- Qua thời gian bảy, tám năm, chúng ta mang theo hai đứa bé, mới chủ động trở về một chuyến.
Mấy người nhất thời im lặng, gia hỏa này làm sao không theo kịch bản ra bài.
Kỳ thật ngẫm lại cũng thế, nếu hai người thật sự quyết tâm muốn bỏ trốn, sao có thể dễ dàng bị bắt được như vậy.
- Ngươi thật đúng là quá cầm thú, mới gặp một lần mặt, đã khiến người ta từ một đại khuê nữ ngoan ngoãn bỏ trốn cùng ngươi.
Diệp Tùy Phong chửi đậu đen rau muống, bảo.
- Trời ơi! Không phải!
Thần Võ trừng tròng mắt.
- Lúc ấy, ta vẫn là một người bình thường, nàng ấy đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, là nàng cưỡng ép lôi ta đi bỏ trốn!
- Lúc đầu, ta còn dự định lời ít tiền, trở về cưới Thúy Hoa trong thôn mà.
Diệp Tùy Phong á khẩu không trả lời được, thì ra Thần Võ mới là người bị ép buộc cái kia.
- Vậy sau đó thì sao?
Cốc U Lan mong đợi hỏi.
- Gạo nấu thành cơm, kết thành phu thê!
Thần Võ nói:
- Sau khi, chúng ta gặp phụ mẫu hai bên, lại tiếp tục ra ngoài vân du tứ hải.
- Về sau, vào một lần tìm kiếm bí mật, nàng ấy bất hạnh rơi vào vực sâu, bỏ mình tại chỗ.
- Kỳ thật, nàng ấy chính là người khai sáng ta trên con đường tu đạo, không có nàng, ta đoán chừng vẫn còn ở ngọn núi nhỏ trong thôn kia, cưới Thúy Hoa, cùng nàng ta sống một cuộc đời ngắn ngủi, bình thường.
Sau khi nói xong, đám người trầm mặc một hồi.
Con đường tu đạo mỗi người đều là khác biệt, không cách nào đánh giá.
Thần Võ có thể đi đến đỉnh phong, vừa cố gắng vừa phấn đấu của mình, cũng không thể xóa bỏ được quan hệ.
Lẳng lặng chờ đợi qua đi, rất nhanh, đã đến lượt mấy người Diệp Tùy Phong.
Bọn hắn đứng dậy đi vào trong truyền tống trận, theo một đợt chùm sáng loé lên, mấy người biến mất từ trong pháp trận.
Khi xuất hiện lần thứ hai, đã đi tới Huyền Đô chân chính.
mấy người Diệp Tùy Phong vừa đi ra đại sảnh truyền tống, đã cảm nhận được bầu không khí khác biệt với thế giới bên ngoài.
Nơi này càng thêm phồn hoa, tháp cao vượt qua cả trời, chỗ nào cũng có.
Trên bầu trời, cũng lơ lửng đủ loại màn sáng rộng lớn, xuyên thấu qua màn sáng, ẩn ẩn nhưng thấy bóng người.
Nơi đó đều là nơi ở, người ở phía trên đó, không phú thì quý.
- Phiền phức nhường một chút!
Một hán tử cưỡi một con yêu thú hung mãnh, đi ra từ sau lưng Diệp Tùy Phong.
Trên thân yêu thú tràn ngập khí tức hung thần, nó là một con Đại Yêu, tương đương với thực lực của Đại La Kim Tiên Nhân tộc.
Từ bên ngoài đi tới, lại có yêu thú cường đại, khắp nơi đều như thế!
Hiển nhiên, bọn hắn đều tới tham gia giải thi đấu đấu thú của Huyền Đô.
- Đại ca, Đô Thành Huyền Đô tổng cộng có ba tầng trọng thiên, vị trí Huyền điện, ở ngay bên trên Tam Trọng Thiên.
- Chủ nhân của Huyền Đô còn có các cao tầng Huyền điện, đều ở bên trong bí cảnh nội bộ của Huyền điện.
- Hiện tại chúng ta nên làm gì?
Thần Võ hỏi.
- Trực tiếp đi tìm hắn.
Diệp Tùy Phong quyết định không lãng phí thời gian nữa, sớm một chút giải quyết chuyện cần làm, xây dựng truyền tống trận, những tu sĩ muốn đi tiên phủ Thần Võ cũng không cần bị làm khó.
Sau đó, mấy người ẩn nấp thân hình, trực tiếp đằng không bay lên, bay hướng về Huyền điện.
Vượt qua nhị trọng thiên, một tòa cung điện cổ xưa hùng vĩ, xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Bỗng nhiên, Diệp Tùy Phong khẽ nhíu mày, ngừng lại.
Sau một lát, hắn mở miệng nói:
- Trước tiên, chúng ta Nhị Trọng Thiên.
- Nơi của Tiểu Hắc hình như gặp một vài vấn đề.