Chương 486: Bây Giờ, Ta Hỏi, Ngươi Đáp.
- Ầm ầm!
Tiếng nổ đùng đoàng to lớn vang lên.
Một quyền của Diệp Tùy Phong rắn chắc đập lên mặt của Kỳ Lân trên cửa.
Quyền kình kéo theo thân thể của nó trực tiếp đem phía nổ tung trên cửa cung điện, phóng về phía chân trời.
Cả kiến trúc cung điện cũng kịch liệt chấn động dưới một quyền này.
Cung điện sừng sững không biết bao nhiêu năm tháng đã ầm vang sụp đổ.
Mà sau khi Diệp Tùy Phong đang đánh bay Kỳ Lân thì lại đuổi theo bắt lấy cổ của nó, từ trên bầu trời nện xuống.
- Đùng!
Lại là một tiếng vang thật lớn.
Mặt đất kiên cố bị nện ra một cái hố thật to, vô số cự mộc che trời bị ảnh hưởng, nhổ tận gốc, hỗn hợp có bùn đất bay thẳng lên bầu trời.
Sau một lát lâu mọi thứ mới dần dần an tĩnh lại.
Dưới đáy hố to, Diệp Tùy Phong đứng chắp tay.
Mà dưới chân hắn là con Kỳ Lân kia đang chảy đầy máu, nó nằm ở đáy hố, hơi thở mong manh.
Ngay cả chân hỏa cháy hừng hực trên người nó cũng biến thành từng luồng khói xanh.
- Còn quỳ không?
Diệp Tùy Phong nhìn Kỳ Lân thê thảm, thản nhiên hỏi.
Nếu như không phải lo lắng trên thế giới này có thể chỉ còn lại một con Kỳ Lân này thì có lẽ hiện tại nó đã bị để lên giá nướng.
- Hảo hán… Tha mạng…
Kỳ Lân phun ra một ngụm máu tươi, khó khăn nói.
Nó thật sự sợ.
Sau khi Diệp Tùy Phong đánh ra một quyền kia, nó đã hiểu rõ mình vừa chọc tới một gia hỏa ghê gớm.
- Bây giờ, ta hỏi, ngươi đáp.
Diệp Tùy Phong nói.
Sau đó, hắn ném ra toàn bộ nghi vấn trong lòng mình.
Sau khi từ miệng Kỳ Lân biết được cung điện này thật sự đã trải qua thời gian mấy trăm ngàn năm.
Bọn chúng gọi là đại điện Tiếp Dẫn.
Về phần đến cùng là tiếp dẫn ai thì chỉ có lão tổ Kỳ Lân mới biết.
Nó chỉ biết mục tiêu tiếp dẫn là một Nhân tộc.
Người tiếp dẫn, mỗi một triệu năm sẽ thay phiên một lần.
Mà con Kỳ Lân này đã chờ đợi ở đây hơn 800 ngàn năm.
Bởi vì chờ đợi thời gian thật sự là quá lâu, cho nên ngay khi Diệp Tùy Phong xuất hiện, trong lòng của nó mới có chút tức giận.
Cho nên nó mới muốn cho Diệp Tùy Phong một hạ mã uy.
No vốn cho là thực lực Đế Thượng của mình chắc chắn sẽ không bị lật xe.
Kết quả không ngờ, chẳng những lật xe mà ngay cả bánh xe cũng bay.
- Nói cách khác, trừ ngươi ra thì vẫn còn có những con Kỳ Lân khác sống ở nơi này?
Diệp Tùy Phong hé mắt.
- Đúng vậy…
Kỳ Lân nói xong, lại vội vàng đổi giọng:
- Nhưng chỗ chúng ta ở lại không ở giới này, không có ta chỉ dẫn thì ngươi cũng không có cách nào tìm được!
Nó đã nhận ra giọng của Diệp Tùy Phong, tranh thủ thời gian mở miệng giữ mạng.
Diệp Tùy Phong yên lặng một lát.
Kỳ Lân nói không sai, vừa rồi hắn đã liếc nhìn qua thế giới này, thế giới này cũng không lớn, với lại chỉ có một sinh linh có trí tuệ duy nhất là con Kỳ Lân trước mắt này.
Đáng tiếc, hắn vốn còn muốn nếm thử mùi vị thịt Kỳ Lân.
- Yên tâm đi, ta không có ý định giết ngươi.
Diệp Tùy Phong nói:
- Ta hỏi ngươi, có phải cung điện và tế đàn này do Thần Triều Mục Tiên xây dựng hay không?
Kỳ Lân lắc đầu.
- Nó là lão tổ của chúng ta trụ trì xây dựng.
- Nhưng ta ngược lại là nghe qua có chút lời đồn rằng thế giới mà chúng ta đang sống bây giờ có liên quan rất lớn đến Thần Triều Mục Tiên gì đó.
Diệp Tùy Phong khẽ nhíu mày, còn Kỳ Lân này thật sự là biết quá ít chuyện.
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng nó giấu giếm không nói.
Được rồi, hắn quyết định dứt khoát rút ra ký ức.
Rút ra ký ức xong rồi thuận tiện ăn ngon một bữa, thật đơn giản là quá đẹp.
Ánh mắt Diệp Tùy Phong dần dần trở nên nguy hiểm.
Hình như cảm thấy tận thế sắp giáng xuống, Kỳ Lân gấp giọng nói:
- Ta chỉ vừa sinh ra từ hơn hai triệu năm trước cho nên rất nhiều chuyện đều không rõ ràng.
- Vẫn là để ta mang ngài đi thế giới của chúng ta sống đi, nơi đó chắc chắn có người biết!
- Với lại lão tổ của chúng ta cũng đã phân phó ta là phải mời ngài trở về!
Diệp Tùy Phong im lặng nhìn nó, cuối cùng mới là tạm thời buông xuống ý định nướng thịt Kỳ Lân ăn.
- Dẫn đường.
………
Kỳ Lân không hổ đã từng là bộ tộc mạnh mẽ nhất.
Tốc độ cực kỳ nhanh!
Diệp Tùy Phong cực kỳ hài lòng về tọa kỵ mới của mình.
Trên đường đi, hắn cũng biết con Kỳ Lân này tên là Phần Diệt.
Không biết Phần Diệt sợ cái gì mà nó lại chạy rất nhanh, chỉ chốc lát đã xông ra khỏi thế giới cổ mộc này, đi vào trong hỗn độn.
Hình như nó có được chỉ dẫn, rất nhanh đã tìm được phương hướng trong hỗn độn, sau đó lập tức bay nhanh.
Không gian loạn lưu tàn phá bừa bãi.
Mặc dù chân hỏa trên người đã bị một quyền của Diệp Tùy Phong đánh không còn, nhưng bản thân Phần Diệt là Thần Thú, thân thể nó vốn đã cường hãn nên loạn lưu trong hỗn độn không cách nào tạo thành tổn thương đối với nó.
Không biết đã đi bao xa, bỗng nhiên Diệp Tùy Phong cảm nhận được khí tức sinh linh ở phía trước.
Ngay sau đó, một thế giới rộng lớn gần bằng Tiên giới đã hiện ra trước mặt hắn.
Từ ngoài nhìn vào, thế giới này là màu vàng đất, trong đó tràn đầy khí tức nguyên tố.
- Đại nhân, nơi này chính là thế giới mà chúng ta đang sống.
Chạy hồi lâu, Phần Diệt chẳng những không mệt mỏi mà trái lại đã khôi phục không ít tinh lực.
Từ đó có thể thấy được thể chất lốm đốm của Thần Thú cường hãn cỡ nào.
- Đi vào thôi, tìm lão tổ của các ngươi.
Diệp Tùy Phong chậm rãi nói.
Phần Diệt gật đầu, phóng về phía thế giới trước mắt.
Sau khi thông qua bình chướng thế giới thì găbs cảm thấy một chút trở ngại.
Pháp tắc nơi này khác biệt khu rừng cổ xưa kia rất lớn, nếu so sánh với Tiên giới thì sự khác biệt càng lớn hơn nữa, thích hợp tộc quần Kỳ Lân sinh tồn.
Sau khi tiến vào thế giới này, khí tức của Phần Diệt bắt đầu khôi phục.
Năng lượng nguyên tố trong không khí không ngừng dung nhập trong cơ thể của nó.
Trong chốc lát, Phần Diệt đã khôi phục bảy tám phần, có thể ngưng tụ chân hỏa một lần nữa.