Chương 485: Thế Giới Kỳ Lạ! Kỳ Lân Chân Chính.
Về phần những người khác, nếu không phải giống Tiểu Hắc muốn đi du lịch thì người vẫn chưa đủ thực lực.
Dù sao thì như bọn người như Âm Khải Hoàn không phải là ăn chay.
Đến tận đây, hội nghị quan trọng lần đầu tiên không có Diệp Tùy Phong kết thúc.
Thiên Cung và Thần Bảng giáng lâm, lại oanh động toàn bộ Tiên giới một lần nữa.
Sau khi các đại thế lực đỉnh tiêm thả ra tin bên trong Thiên Cung sẽ có vô thượng tạo hóa, trong nháy mắt đã bật lửa sự nhiệt tình của các tu sĩ.
Lúc này, Ma Thần xâm lấn trên cơ bản là đã kết thúc.
Vô số thiên kiêu tụ tập lại từ bốn phương tám hướng, hướng về trong tiên giới.
…
Ở thế giới nào đó không biết tên.
Nơi này là một tòa cung điện to lớn.
Cung điện nấp mình trong khu rừng cổ xưa che chọc trời, thoạt nhìn cũng không hoa lệ, trên tường rào tang thương lưu lại vô số dấu vết của năm tháng.
Ở một chỗ trong cung điện có một tòa tế đàn khổng lồ.
Không biết nó đã trải qua bao nhiêu năm tháng, trên thân tế đàn đã sớm vết thương chồng chất, các loại dấu vết binh khí hằn sâu trên thân.
Bỗng nhiên, đạo vận lưu chuyển.
Trên tế đàn không biết đã hoang phế bao lâu đột nhiên tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt.
Trong chớp mắt, ánh sáng đại thịnh.
Sau một lát, một bóng dáng bước ra từ trong ánh sáng.
- Nơi này…
- Có chút thú vị.
Diệp Tùy Phong quan sát bốn phía.
…….
Trong cung điện pha tạp.
Diệp Tùy Phong chậm rãi bước đi, nhìn dấu vết của năm tháng lưu lại ở đây, tính sơ qua có lẽ cũng có lịch sử mấy triệu năm.
Phong cách của cung điện này cực kỳ quái dị, cực kỳ cao lớn, Diệp Tùy Phong bước đi trong này giống như là một con kiến.
Chỉ những cây cột chống đỡ nóc đại điện đã rộng đến mười mấy mét, nhìn qua cực kỳ khoa trương.
Hắn ngắm nhìn bốn phía, trên những vách tường và trụ lớn kia đều có điêu khắc đủ loại mãnh thú Hồng Hoang.
Cả đại điện đều tràn đầy lực áp bách và lực uy hiếp.
- Hình như vẫn là pháp tắc của Tiên giới.
Diệp Tùy Phong vừa đi về phía trước vừa phân tích quy tắc của thế giới này.
Hắn phát hiện, mặc dù pháp tắc ở nơi này hơi khác với Tiên giới, nhưng bản chất của nó vẫn như cũ bắt nguồn từ Tiên giới.
Nói cách khác, mảnh thế giới không biết tên này rất có thể cũng bắt nguồn từ Tiên giới.
Như vậy chuyện này lại thật có chút thú vị.
Chẳng lẽ nơi này là một bộ phận của Tiên giới bị tách rời từ thời đại Thần Triều à?
Diệp Tùy Phong tiếp tục đi thẳng lên phía trước.
Sau một lát, hắn đã đi tới lối vào đại điện.
Nhưng khi hắn chuẩn bị rời khỏi thì bỗng nhiên một luồng khí tức sinh mệnh, từ trên cửa điện tràn ra.
Ngay sau đó, một luồng khí thế thật lớn cuốn tới.
Diệp Tùy Phong ngẩng đầu, chỉ thấy một pho tượng Kỳ Lân phía trên cửa điện bỗng nhiên mở mắt, sau đó ánh mắt khóa chặt trên người hắn.
- Nhân tộc à?
Không ngờ pho tượng Kỳ Lân đó lại mở miệng nói tiếng người.
Nó sử dụng một loại ngôn ngữ thời đại Thượng Cổ, mà loại ngôn ngữ này chỉ được sử dụng trong tộc đàn đẳng cấp cao.
- Kỳ Lân à?
Diệp Tùy Phong hơi sững sờ.
Hắn vừa liếc mắt đã thấy ngay bản chất của pho tượng này.
Nói đúng ra, nó cũng không phải là pho tượng mà là một con Kỳ Lân chân chính.
Chỉ có điều thần hồn và thân thể của nó đã triệt để dung nhập vào trong pho tượng này.
Mà thời gian lại quá xa xưa, cho tới lúc Diệp Tùy Phong đến nơi này thì nó đã không còn có dấu hiệu sinh mệnh.
- Nơi này thật sự có Kỳ Lân à?
Trong lòng Diệp Tùy Phong kinh ngạc.
Ở Tiên giới, ba đại Thần thú gồm Tổ Long, Tổ Phụng, Kỳ Lân đều đã mai danh ẩn tích từ sau thời đại Thần Triều Mục Tiên.
Thật sự không ai biết bọn chúng đã đi nơi nào.
Hàng tỷ năm qua, đã từng có vô số sinh linh ý đồ tìm kiếm tung tích của bọn nó.
Nhưng không ngoại lệ đều chấm dứt mà không có kết quả gì.
Mà bây giờ, Diệp Tùy Phong lại thật sự gặp được Kỳ Lân ở trong thế giới không biết có phải bị cắt ra từ Tiên giới hay không này.
Với lại, còn là thông qua truyền tống trận từ thời đại Thần Triều.
Phía sau chuyện này rốt cuộc là gì?
Trong lúc Diệp Tùy Phong suy tư, con Kỳ Lân ở trên cửa điện cũng đang quan sát kĩ hắn.
Bỗng nhiên, trong đôi mắt lớn như chuông đồng của nó dâng trào ra ngọn lửa nóng bỏng.
- Quỳ xuống!
Kỳ Lân hét lớn một tiếng.
Âm thanh cuồn cuộn vang vọng trong đại điện trống trải.
Trong tiếng hô của nó còn mang theo uy thế khổng lồ, thẳng tắp đè về phía Diệp Tùy Phong.
Nếu như Tiên Đế bình thường ở đây thì có lẽ đã lập tức phun ra máu tươi, quỳ rạp xuống đất.
Kỳ Lân này lại có thực lực không kém gì Đế Thượng.
Nhưng đáng tiếc, nó lại gặp phải Diệp Tùy Phong.
Đối mặt với áp lực khổng lồ, hắn vẫn đứng chắp tay, không có chút dấu hiệu bị ảnh hưởng nào.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh nhìn về phía Kỳ Lân đang phát ra uy áp về phía mình.
- Ồ?
Dáng vẻ bình tĩnh của Diệp Tùy Phong hình như vượt ra khỏi ngoài ý liệu của Kỳ Lân.
Nhưng rất nhanh nó đã lần nữa cổ động chân hỏa, cả người nó cũng bắt đầu bốc cháy lên, lớp đá ngoài pho tượng tróc ra, lông của nó dựng đứng lên.
- Nhân loại, ta nói ngươi quỳ xuống!
Kỳ Lân phát ra tiếng rống càng thêm cuồng bạo, khí thế đó làm cho đại điện to lớn này kém chút không chịu nổi.
- Đừng gào nữa, ta nghe thấy rồi.
Diệp Tùy Phong vẫn lạnh nhạt như cũ.
Uy áp của Kỳ Lân đối với hắn thì còn nhẹ hơn cả một sợi lông hồng
Chỉ là âm thanh của nó quá lớn, làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Hình như Kỳ Lân ở trên cửa điện cũng cảm thấy Diệp Tùy Phong khác biệt.
Ánh mắt của nó ngưng tụ, trong mũi trực tiếp phun ra hai luồng liệt diễm kinh khủng, từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng về phía hắn.
- Được thôi.
Diệp Tùy Phong nhìn liệt diễm đang bắn tới trước mặt, lắc đầu.
Hắn vốn định nhẹ nhàng nói chuyện, không ngờ đối phương lại làm khó dễ hắn.
Vậy thì chuẩn bị trả giá lớn cho sự ngạo mạn của mình đi.
Liệt diễm đánh xuống, Diệp Tùy Phong nhẹ nhàng vung cánh tay lên, liệt diễm đã lập tức bị đánh tan.
Ngay sau đó thân hình của hắn chớp động, trong chớp mắt đã đi trước mặt Kỳ Lân đã bốc lửa.
Lúc này, cuối cùng nó cũng ý thức được không thích hợp, hình như tên nhân loại này lại mạnh đến mức có chút quá phận.
Nhưng không đợi nó nói lời nào thì một nắm đấm đã đấm tới trước mặt.